Chương 8 - Món Quà Ngọt Ngào Từ Người Độc Lập
8
Chuẩn bị dắt con trai quay về quê cũ, chấm dứt mọi thứ ở thành phố.
Hôm cô ta chuyển đi, tôi tình cờ gặp mẹ con họ dưới lầu.
Trời mưa tầm tã.
Ngô Soái Soái gào khóc giãy dụa:
“Mẹ ơi, con muốn chú Tạ! Con không muốn về quê! Con muốn ở lại thành phố cơ!”
Ngô Nguyệt ngồi xổm xuống dỗ dành con, người ướt sũng trong mưa, trông thảm hại và bơ phờ.
Ngẩng đầu nhìn thấy tôi đứng cách đó không xa, cô ta cười lạnh, thê lương:
“Trần Thư Ý, nhìn mẹ con tôi thê thảm thế này, cô hả hê lắm nhỉ?”
“Rõ ràng cô biết là tôi vô tội… Là bản thân Tạ Hoài Cẩn vốn đã có bệnh…”
Đúng lúc đó, cửa kính phía sau tôi mở ra, tôi bước vào trong, ngăn cách hoàn toàn hai mẹ con họ:
“Thì sao chứ? Tôi và Đồng Đồng cũng vô tội.
Nhưng cô và Tạ Hoài Cẩn vẫn làm tổn thương tụi tôi đấy thôi.”
Từ hôm đó, tôi không còn gặp lại mẹ con Ngô Nguyệt nữa.
Sau vài tháng điều trị, tình trạng của Tạ Hoài Cẩn dần ổn định. Tỉnh táo, nói chuyện cũng tạm lưu loát.
Thấy tôi đứng trước gương thay lễ phục, anh ta lăn xe lăn lại gần hỏi:
“Thư Ý, em mặc trang trọng thế này là sắp có hoạt động gì à?”
Từ ngày Tạ Hoài Cẩn xảy ra chuyện, công ty rơi vào tình trạng rắn mất đầu, không có người điều hành.
Còn tôi — hôm nay phải tham dự đại hội cổ đông mới của công ty.
Tôi liếc nhìn anh, tuỳ tiện bịa một cái cớ:
“Bà Trần hẹn em đi xem triển lãm tranh, tiện thể mở rộng quan hệ làm ăn.”
“Em có mua sẵn dưa hấu trong tủ lạnh cho anh rồi nhé, nhớ ăn đấy~”
Nghe vậy, anh ta yên tâm gật đầu.
Công ty từ tay trắng gây dựng, là tâm huyết và toàn bộ sự nghiệp của anh.
Dù tàn phế, anh cũng không dễ dàng buông tay.
Đến công ty, tôi trực tiếp công bố tình trạng sức khỏe của Tạ Hoài Cẩn.
Đồng thời trình bày chi tiết kế hoạch xây viện dưỡng lão.
Ai cũng biết — mảnh đất đó có ý nghĩa đặc biệt với nhà họ Tạ.
Nay đã vào tay tôi, các cổ đông tinh ranh lập tức hiểu ra điều gì đang xảy ra.
Sau một hồi thấu hiểu tình thế, tiếng gọi “Bà Tạ” của tôi liền được thay bằng:
“Giám đốc Trần.”
Tiệc xã giao với cổ đông kéo dài đến tận nửa đêm.
Tôi hơi ngà ngà, lảo đảo trên đôi giày cao gót, mở cửa bước vào nhà.
Đồng Đồng đã được bảo mẫu đưa đi ngủ.
Chỉ còn lại Tạ Hoài Cẩn vẫn ngồi nguyên trên xe lăn, giữ nguyên tư thế lúc tôi rời đi.
Tiếng cửa đóng “cạch” khiến anh ta giật mình.
Anh quay lại nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu, căm phẫn tột độ:
“Trần Thư Ý! Hôm nay rõ ràng em không đi xem triển lãm tranh, mà là đến công ty đúng không? Trợ lý Ngô đã nói hết với anh rồi!”
“Với cả… thật ra em đã sớm biết anh bị suy thận giai đoạn cuối, sao lại cố tình giấu không nói?!”
Tạ Hoài Cẩn đúng là cũng thuộc loại thông minh, nhưng tiếc là tỉnh ngộ quá muộn.
Huống chi, bây giờ anh ta không còn uy hiếp được tôi nữa — cùng lắm cũng chỉ là một linh vật nửa sống nửa chết trong nhà.
Vậy nên, tôi cũng chẳng có lý do gì để giấu giếm.
Dù sao đại hội cổ đông cũng đã kết thúc, tôi bây giờ là Chủ tịch Hội đồng Quản trị của công ty.
Cho dù còn vài kẻ lắm lời đâm chọt sau lưng, thì cũng chỉ là những tiếng vang vô nghĩa trước khi bị cuốn trôi.
Tạ Hoài Cẩn, nhà họ Tạ… thì có thể làm gì được tôi chứ?
Tôi mỉm cười bước lại gần, tay vuốt nhẹ bờ vai cứng đờ của anh ta:
“Chồng yêu à, anh đã biết rồi, còn hỏi làm gì nữa?”
“Hồi đó em đã để kết quả khám bệnh ngay trên bàn trà một cách rất cẩn thận mà.
Là do anh hấp tấp chạy xuống nhà ăn bánh ngọt, nên mới không thèm nhìn thấy thôi.”
Trong ánh sáng lờ mờ, một tia lạnh lẽo lóe lên trong tay Tạ Hoài Cẩn.
Là một con dao gọt hoa quả — sắc bén.
Tôi chăm chú nhìn những giọt mồ hôi trên trán anh ta, những tia máu trong mắt, rồi nhẹ nhàng nói:
“Chồng ơi, anh cầm dao làm gì vậy? Nguy hiểm lắm đó nha~”
Tôi nắm lấy tay cầm xe lăn, chậm rãi đẩy anh ta đến trước cửa sổ lớn sát sàn.
Mở cửa.
Gió đêm thổi ùa vào.
Chỉ cần cúi đầu nhìn xuống… chính là vực sâu thăm thẳm, không thấy đáy.
“Hoài Cẩn này, anh nói xem… nếu có người không cẩn thận ngã từ đây xuống, liệu có đau không nhỉ?”
Cơ thể người đàn ông trong xe lăn run rẩy từng cơn, giọng nói khàn đặc vì sợ hãi.
Không gian chết lặng đến mức tôi có thể nghe rõ tiếng anh ta nuốt nước bọt.
“Thư Ý…”
Những ngón tay lạnh như băng bám lấy tay tôi:
“Anh… anh chỉ khát nước thôi… muốn dùng dao… cắt dưa hấu ăn… em đừng hiểu lầm…”
“Keng!”
Con dao rơi xuống sàn, vang lên một tiếng giòn tan.
Ngày hôm sau, mặt trời vẫn mọc như thường lệ.
Tôi vẫn như mọi hôm, đẩy xe lăn đưa Tạ Hoài Cẩn ra ban công phơi nắng.
Đồng Đồng ngồi trong phòng khách xem hoạt hình, quay đầu lại nhìn chúng tôi rồi bất ngờ cười khúc khích:
“Mẹ ơi, mẹ với ba giống mèo Tom và chuột Jerry ghê!”
Tôi cũng bật cười:
“Vậy ai là mèo, ai là chuột hả con?”
Con bé nhào vào lòng tôi, ôm chặt lấy:
“Dĩ nhiên là mẹ là mèo rồi!”