Chương 8 - Món Quà lớn Dành Cho Chồng Ngoại Tình

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Chương 9

Năm năm sau, đầu hạ ở Hải Thành, hoa ngô đồng bay lơ lửng trong không trung, nhẹ nhàng và thong thả.

Tôi vừa kết thúc một cuộc họp trực tuyến xuyên quốc gia, bầu trời ngoài cửa sổ sát đất được ánh hoàng hôn nhuộm thành một màu cam dịu dàng.

Trên bàn làm việc, đặt một bức ảnh chụp chung của tôi và Nặc Nặc. Trong ảnh, thằng bé đã là một thiếu niên nhỏ, nét mặt giống tôi, nụ cười rạng rỡ, ôm cổ tôi làm mặt xấu.

Điện thoại rung lên – là tin nhắn từ cô giáo chủ nhiệm của Nặc Nặc, kèm theo ảnh giấy chứng nhận em đạt giải nhất trong cuộc thi toán học Olympiad, với lời nhắn:

“Chúc mừng mẹ của Nặc Nặc! Bé có tư duy logic tuyệt vời, là một tài năng hiếm có.”

Tôi trả lời vài biểu cảm cảm ơn, khóe môi không kìm được cong lên.

Trong suốt năm năm qua công ty đã đi vào quỹ đạo ổn định, trở thành doanh nghiệp tiêu biểu trong ngành.

Nhưng thành tựu khiến tôi tự hào nhất, không phải là thành công trong kinh doanh, mà là thấy Nặc Nặc lớn lên khỏe mạnh, vui vẻ và xuất sắc.

Trợ lý gõ cửa bước vào, đặt một chồng hồ sơ cần ký lên bàn. Trên cùng là một phong thư giấy kraft không dán tem, dấu bưu điện cho thấy nó được gửi từ trại giam ngoại thành.

“Giám đốc Tô, bức thư này…” – giọng trợ lý có chút ngập ngừng.

Tôi liếc nhìn – phần người gửi ghi một cái tên đã lâu không nghe thấy: Cố Hoài An.

“Cứ để đó.” – tôi bình thản đáp, cầm bút lên ký văn bản, như thể đó chỉ là một thư rác vô thưởng vô phạt.

Trợ lý định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn lặng lẽ lui ra.

Cả buổi chiều, bức thư cứ nằm im lìm ở đó. Tôi không đụng vào, thậm chí không nhìn thêm lần nào.

Nội dung bên trong, chẳng qua là hối lỗi, là hồi ức, là mong chờ – là cố dùng một mối tình muộn màng kéo dài năm năm để cầu xin chút lòng trắc ẩn.

Nhưng đối với tôi, tất cả đã chẳng còn ý nghĩa gì.

Trái tim con người không nguội lạnh chỉ sau một đêm.

Khi đập niềm tin bị chính tay anh ta cho nổ tung, dòng nước lũ đã cuốn trôi tất cả quá khứ, đến tàn tích cũng không còn.

Tôi đã dùng tám năm hôn nhân để yêu một người, rồi lại dùng năm năm tiếp theo để yêu bản thân mình và con trai.

Bây giờ tôi bình lặng và đầy đủ trong lòng, không còn chỗ chứa cho những ký ức mục nát nữa.

Tan làm, tôi lái xe đến đón Nặc Nặc. Thằng bé mang ba lô chạy ra từ cổng trường như một chú chim nhỏ vui vẻ.

“Mẹ ơi!” – Thằng bé mở cửa xe ngồi vào, như khoe báu vật rút từ trong cặp ra một chiếc hộp nhỏ – “Nhìn nè con làm tặng mẹ đó!”

Trong hộp là một con thuyền buồm nhỏ ghép từ các miếng gỗ. Dù hơi thô sơ nhưng trên cánh buồm có vẽ một khuôn mặt cười bằng bút màu, bên cạnh là dòng chữ: “Tặng mẹ tuyệt vời nhất.”

“Cảm ơn con yêu, mẹ rất thích.” – Tôi xoa đầu con, cẩn thận đặt chiếc thuyền lên bảng điều khiển trung tâm.

“Mẹ ơi, tối nay mình đi ngắm sao được không? Cô giáo nói tối nay có mưa sao băng đó.”

“Được chứ.”

Chúng tôi không về nhà, mà lái xe thẳng ra đài thiên văn bên bờ biển.

Khi màn đêm buông xuống, sao trời lấp lánh như kim cương rải trên nền trời nhung đen.

Tôi và Nặc Nặc nằm cạnh nhau trên bãi cỏ, gió biển mang theo vị mặn nhẹ nhàng thổi qua.

“Mẹ ơi, mẹ nói ba ở nơi xa như vậy, có thấy cùng một bầu trời sao như mình không?” – Nặc Nặc đột nhiên hỏi.

Những năm gần đây, thằng bé hiếm khi nhắc đến cha. Tôi cứ nghĩ nó đã quên.

Tôi im lặng giây lát, rồi nhẹ nhàng đáp: “Chắc là có.”

“Khi nào ba về vậy ạ?”

Tôi quay đầu nhìn vào đôi mắt trong veo dưới ánh sao của con, quyết định không tiếp tục dùng lời nói dối ngọt ngào kia để lấp liếm nữa.

“Nặc Nặc, con đã lớn rồi. Có vài chuyện, mẹ nghĩ đã đến lúc nên nói cho con biết.”

Tôi dùng giọng điệu bình tĩnh nhất, kể cho con nghe một câu chuyện về lựa chọn, phản bội và trưởng thành.

Tôi giấu đi những phần tàn nhẫn nhất, chỉ nói với con rằng, ba đã chọn sai, và phải đến một nơi đặc biệt để suy ngẫm rất lâu.

Còn mẹ thì chọn mang theo con, bắt đầu một cuộc sống mới.

Nặc Nặc lặng lẽ nghe, không khóc cũng không hỏi gì thêm.

Rất lâu sau, thằng bé mới tựa đầu vào vai tôi, khẽ nói: “Mẹ ơi, không sao đâu, có mẹ là đủ rồi.”

Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy chút tro tàn cuối cùng trong tim mình về quá khứ, cũng bị cơn gió biển dịu dàng ấy cuốn đi mất.

Một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời, để lại vệt sáng dài phía sau.

“Mau ước đi!” – Nặc Nặc phấn khích ngồi bật dậy, chắp tay lại và nhắm mắt lại.

Tôi mỉm cười nhìn con, nhưng không ước điều gì cả.

Bởi những gì tôi mong muốn, giờ đây tôi đã có tất cả.

Trên đường về nhà, khi xe chạy ngang qua một thùng rác, tôi dừng lại.

Tôi cầm lấy bức thư giấy kraft vẫn chưa từng mở ra kia, cùng với trái tim mà tôi đã không còn muốn giữ, ném cả vào trong đó.

Chiếc xe khởi động lại, nhẹ nhàng hòa vào dòng xe của thành phố.

Chiếc thuyền nhỏ trên bảng điều khiển lắc lư nhẹ dưới ánh đèn, mang theo tình yêu của người mẹ và nụ cười của đứa trẻ, trôi về phía một tương lai không còn quá khứ – chỉ có ngày mai.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)