Chương 19 - Món Quà Ký Ức
Anh có thể rời khỏi đây.
Đi tìm Kiều Nhan — người con gái anh yêu suốt đời.
“Nhưng… thi thể của cô Hứa đã bị người ta đào lên. Hiện tại cảnh sát đang điều tra xem ai là kẻ đứng sau chuyện này, ngài xem…”
Vừa nghe đến cái tên đó, toàn thân Mặc Xuyên liền lạnh buốt.
“Cô ta chết vì bị vật nặng đánh vào đầu, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì đến nhà họ Mặc. Cậu nên hiểu ý tôi.”
Thư ký cúi đầu rút lui, phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh.
Mặc Xuyên như được tiêm thuốc kích thích, bắt đầu ăn uống điều độ mỗi ngày, còn gọi cả chuyên gia dinh dưỡng đến chăm sóc sức khỏe, chỉ mong nhanh chóng bình phục để đi gặp Kiều Nhan.
Đúng vào ngày sinh nhật của cô, anh nhập dãy số kỷ niệm ngày quen nhau, chuyển khoản đến tài khoản của cô.
【Chúc em sinh nhật vui vẻ. Dù anh không ở bên em, nhưng tình cảm vẫn luôn còn đó.】
Mười giây sau, giao dịch bị hoàn tiền.
Mặc Xuyên không cam lòng, tiếp tục chuyển tiền lần nữa.
Kết quả, lần này tài khoản của anh bị chặn hoàn toàn.
Cơn giận bốc lên tận đỉnh đầu, anh tức giận đập mạnh tay xuống giường.
Anh không thiếu tiền, chỉ muốn dùng tiền để bù đắp cho cô.
Nhưng đau đớn thay — Kiều Nhan căn bản không cần điều đó.
【Kiều Nhan, em đã khôi phục trí nhớ rồi. Em biết tình cảm trước đây của chúng ta ngọt ngào thế nào. Đừng giận nữa. Nhận lấy tiền của anh, quay về bên anh đi.】
Anh lấy điện thoại phụ gửi tin nhắn, nhưng chỉ thấy hiện dấu chấm than — tin nhắn không gửi được.
Bất kể dùng cách nào liên lạc, tất cả đều bị cô chặn sạch.
Sắc mặt Mặc Xuyên khó coi tột độ, anh lao lên xe, đạp ga hết cỡ, đâm sầm vào cánh cổng nhà họ Phó.
m thanh ma sát của kim loại vang lên chói tai, anh gào thét gọi Kiều Nhan ra ngoài.
“Mặc Xuyên! Nể tình mày từng là bạn tao, tao đã nhịn quá đủ rồi. Đừng đến đây gây rối nữa, biến ngay cho tao!”
Hôm nay là sinh nhật Kiều Nhan, mọi người trong biệt thự đều đang tổ chức tiệc cho cô. Mặc Xuyên tới gây chuyện, lập tức làm rối tung mọi thứ.
“Hừ! Mày là cái thá gì mà dám cướp vợ tao rồi còn ở đó to mồm?! Phó Dã! Hôm nay tao phải cho mày sáng mắt ra!”
Mặc Xuyên vốn luyện tập thể hình nhiều năm, sức khỏe vượt trội. Phó Dã hoàn toàn không phải đối thủ, bị đánh cho thê thảm.
“Dừng tay lại!”
Kiều Nhan lao ra chắn trước mặt Phó Dã. Cảnh sát cũng vừa kịp tới, kéo hai tay Mặc Xuyên, áp giải ra khỏi biệt thự.
Cả đám bị đưa thẳng vào đồn cảnh sát.
Kiều Nhan dịu dàng giúp Phó Dã lau vết thương. Anh lập tức ngả người vào lòng cô, làm bộ than vãn:
“Nhan Nhan à, toàn thân anh đau quá… chắc chắn là bị hắn đánh đến nỗi trọng thương rồi.”
Cô hoảng hốt kéo anh đi kiểm tra.
“Đừng tin hắn! Hắn giả vờ để được em quan tâm đấy!”
Mặc Xuyên nghiến răng, tức đến run người. Không ngờ Phó Dã lại biết diễn đến thế!
“Thật hay giả, anh không có tư cách phán xét.”
Ánh mắt lạnh lẽo như kim châm của cô đâm sâu vào tim anh.
Trước đây, dù chỉ bị trầy da một chút, cô cũng xót xa tìm thuốc băng bó.
Nhưng giờ đây, cái nhìn ấm áp, đầy yêu thương ấy… không còn dành cho anh nữa.
Cô không cần anh nữa rồi.
Cuộc ẩu đả lần này nhanh chóng lan truyền khắp nơi, từ “chồng quốc dân yêu vợ” Mặc Xuyên trở thành trò cười trong mắt dư luận.
Cuối cùng, vẫn là thư ký nhờ quan hệ mới xin được bảo lãnh cho anh ra.
Mặc Xuyên chán chường phủi bụi giày, nhận lấy túi đá chườm lên môi bị sưng tím. Thư ký thấp giọng báo cáo:
“Tổng giám đốc Mặc, có chuyện rất lạ. Giá trị thị trường và cổ phiếu của công ty đều đang sụt giảm mạnh. Báo cáo tài chính mới nhất cho thấy đã lỗ hơn 30%. Nhìn vào biểu đồ, rất rõ ràng có người đang ngầm ra tay.”
“Tôi kiểm tra kỹ rồi, vài ngày gần đây tình hình y như bị rút hết gốc rễ. Có người cố ý làm vậy.”
Gương mặt Mặc Xuyên sa sầm, ánh mắt lóe lên tia độc ác, anh bật cười đầy lạnh lẽo khiến người khác nổi da gà.
Trong thành phố này, có thể tung ra chiêu hiểm đến thế… ngoài nhà họ Phó, còn ai nữa?
“Tôi còn điều tra thêm tài khoản của ông chủ công ty Cường Thiên. Trước ba ngày khi hợp tác với chúng ta, ông ta nhận được một khoản tiền khổng lồ. Người chuyển tiền chính là — nhà họ Phó.”
“Tổng giám đốc, ngài có cần tôi đưa ông ta về tra hỏi không?”
Nghe vậy, Mặc Xuyên chỉ lắc đầu.
Nhà họ Phó đã chuẩn bị mọi thứ từ sớm — trước tiên cố ý nhượng bộ để anh mất cảnh giác, rồi sau đó cho người thâu tóm thị trường, khiến anh phải bám víu vào công ty Cường Thiên như cọng rơm cứu mạng.
“Cho dù có bắt được người thì sao? Cùng lắm lại bị vu cho tội giam giữ người trái phép.”
Anh cười lạnh, giọng đầy uất ức:
“Lão họ Phó, chiêu này của ông thật cao tay, ép tôi đến đường cùng rồi còn gì!”
Việc cấp bách bây giờ là phải bù đắp khoản thâm hụt tài chính đang ngày càng nghiêm trọng.
Sau khi thư ký rời đi, Mặc Xuyên xoa thái dương một cách mệt mỏi, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại.