Chương 5 - Món Quà Không May Mắn
Mẹ Tạ vốn còn giả bộ đau tim, giờ ngay cả tay ôm ngực cũng buông thõng,
thân thể cứng đờ, ánh mắt trống rỗng như thể linh hồn bị rút sạch.
Người bình tĩnh nhất từ trước tới giờ, cha Tạ, cũng đã đổ mồ hôi lạnh khắp trán,
nhưng vẫn gắng chống đỡ bằng lời lẽ:
“Đồng chí cảnh sát… chắc chắn có hiểu nhầm gì đó.
Chúng tôi… chúng tôi đều là công dân tuân thủ pháp luật!
Chuyện buôn người… hoàn toàn chẳng liên quan gì tới chúng tôi! Các người…”
“Tạ Thanh Sơn!”
Tôi mở miệng, giọng khàn khàn, nhưng từng chữ rõ ràng và lạnh buốt.
Lúc này, cơ thể tôi đã được cảnh sát sơ cứu, thuốc trong người dần tan tác dụng, đầu óc tỉnh táo hơn nhiều.
Tuy tay chân vẫn còn hơi tê cứng, nhưng ít nhất… tôi đã có thể nói rõ ràng.
Tôi từ từ đưa tay vào túi, lôi ra một món đồ nhỏ.
Dưới ánh nắng trưa, thứ đó lóe lên ánh sáng mờ đục, những đường vân gỗ khắc tỉ mỉ hiện rõ.
Tôi giơ cao nó lên, từng chữ đanh lại như thép:
“Thứ này… ông thấy quen không?”
Tất cả ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía tôi.
Một sự im lặng nặng nề bao trùm cả con phố.
Đó là…một con thỏ gỗ.
Ngay khoảnh khắc ấy, sắc mặt cha Tạ lập tức cứng đờ.
Một tia hoảng hốt cực nhanh lóe lên trong đáy mắt ông ta, nhưng bị ông ta cưỡng ép đè xuống.
Thế nhưng, tôi… đã thấy hết.
Con thỏ gỗ trong tay tôi chỉ còn một bên tai bị gãy,
ngay giữa trán còn khắc một họa tiết hình giọt mưa mờ nhạt,
đường vân khắc tinh xảo, vừa nhìn là nhận ra ngay.
“Thỏ con…”
Trong khi tất cả mọi người còn đang chết lặng, thì Bé Bé đã ôm chặt con búp bê thỏ vào lòng,
giọng nức nở đứt quãng, mềm nhũn như kẹo bông:
“Thỏ con của Bé Bé…”
Tôi cười lạnh, nước mắt nóng hổi tràn ra như vỡ đê, giọng run lên nhưng từng chữ vẫn rõ ràng:
“Đúng… Nó giống y hệt con thỏ mà Bé Bé định tặng tôi hôm đó.”
“Từ hình dáng, đến kỹ thuật chạm khắc, từng đường nét… tất cả đều giống nhau.”
Ngón tay tôi run rẩy siết chặt con thỏ, mũi nghẹn lại, giọng nghèn nghẹn:
“Bởi vì tôi tuổi Mão, trong tên còn có chữ ‘Vũ’…”
“Đây là con thỏ mẹ tôi đã tự tay khắc cho tôi,
chỉ để chúc tôi bình an, chỉ để tôi nhận ra nó.”
Tôi ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe, cắn răng, gằn từng chữ, ánh nhìn như lưỡi dao đâm thẳng về phía cha Tạ:
“Tạ Thanh Sơn!”
“Hai mươi năm trước, một đêm mưa…”
“Mẹ tôi đi làm ca đêm.”
“Và rồi… bà không bao giờ trở về nữa.”
Giọng tôi vỡ ra như nghẹn máu, tôi giơ cao bức ảnh đã ố vàng,
bức ảnh duy nhất còn sót lại của mẹ, mà tôi luôn cất sâu trong đáy tủ, chưa từng dám lấy ra.
“Ông còn nhớ người phụ nữ này không?!”
Tôi gào lên, tiếng hét xé rách cả cổ họng:
“Chính ông, chính ông đã bắt cóc mẹ tôi!”
Khoảnh khắc tôi giơ bức ảnh lên, đôi mắt Tạ Thanh Sơn lập tức co rút lại,
một tia kinh hoàng cực độ lóe lên trong đáy mắt ông ta.
Ông ta bỗng siết chặt tay, ngực phập phồng dữ dội, nhưng vẫn cố giả vờ trấn định, giọng run run:
“Cái gì mà thỏ gỗ, cái gì mà người phụ nữ hai mươi năm trước…
Tôi không biết cô đang nói gì hết!”
Ông ta quay sang cảnh sát, giọng cao hơn hẳn, gần như gào lên:
“Đồng chí cảnh sát, đừng tin lời cô ta!
Tôi Tạ Thanh Sơn cả đời này chưa từng phạm pháp,
đến đèn đỏ còn chưa từng vượt, làm sao có chuyện tôi buôn bán người?!”
Ông cắn răng, trừng mắt nhìn tôi:
“Vu khống! Cô đang vu khống tôi!”
“An An…”
Mẹ Tạ đôi mắt đỏ hoe, giọng bà nghẹn ngào, tỏ vẻ không dám tin:
“Nhà họ Tạ chúng tôi bao năm qua đối xử với con có tệ bạc gì không?
Nếu con thật sự không muốn cưới Thiên Hựu,
bác có thể không ép…
Nhưng tại sao con có thể đổ cho chúng ta tội ác tày trời này?!”
“An An…”
Giọng Tạ Thiên Hựu khàn đặc, đứng một bên, vẻ mặt như bị sét đánh ngang tai, đôi mắt anh đỏ hoe, nước mắt dâng tràn.
“Mười năm tình cảm của chúng ta, em sao có thể…
lấy tội lỗi này đè lên gia đình anh?”
Nói rồi, anh ép ra hai giọt nước mắt, rơi xuống gò má, vừa giống đau lòng, vừa giống trách móc.
Tôi nhìn anh, nhìn cả đám người nhà họ Tạ,
rồi bật cười, một nụ cười lạnh buốt đến tận xương tủy:
Đến nước này rồi, các người còn định chối nữa sao?”
“Không thấy nực cười à?”
Tôi chỉ tay thẳng vào Tạ Tiểu Đệ, người từ lúc tôi giơ ảnh lên đã hoàn toàn chết lặng.
Gương mặt anh ta trắng bệch, môi run rẩy, mắt mở to như thể bị rút sạch linh hồn.
Tôi nhìn thẳng vào anh ta, từng chữ rơi xuống lạnh như thép:
“Mày…”
“Mày chính là đứa con mà Tạ Thanh Sơn ép mẹ tao sinh ra, đúng không?”
“Rầm!”
Cả cơ thể Tạ Tiểu Đệ chấn động dữ dội.
Đôi đồng tử co rút đến cực điểm, bờ môi mấp máy, nhưng không thốt nổi một chữ.
Sự im lặng ấy… chính là câu trả lời.
“Cô ấy!” – Tôi chỉ thẳng vào Bé Bé đang nằm trong vòng tay cảnh sát,
giọng run run nhưng rõ ràng, từng chữ rơi xuống như búa nện:
“Đôi mắt đó…”
“Đôi mắt ấy giống hệt mẹ tôi, như được đúc từ cùng một khuôn.”
Tôi ngẩng đầu, ánh nhìn lạnh buốt,
giọng khàn đặc, như xé từ tận cổ họng:
“Vì sao?
Bởi vì, về mặt huyết thống mà nói…”
“Con bé chính là cháu ngoại ruột của mẹ tôi!”
“Cô…” – Cha Tạ vừa định mở miệng phản bác, nhưng tôi cắt ngang bằng một tiếng quát lạnh lùng:
“Đừng có mà cãi!”
Tôi nhìn thẳng vào ông ta, ánh mắt như muốn xé toang lớp mặt nạ đạo mạo kia:
“Tóc của ông và Bé Bé, tôi đã giao cho cảnh sát làm giám định ADN rồi!”
“Nếu không có chứng cứ,
nếu không có kết quả…”
Tôi cười lạnh, giọng chậm rãi,
từng chữ như dao găm đâm thẳng vào lòng họ:
“Ông nghĩ cảnh sát sẽ tới đây bắt các người à?”
Trong khoảnh khắc ấy, sắc mặt Tạ Thanh Sơn cứng lại,
đôi mắt trợn to, đồng tử co rút, như bị ai bóc trần bí mật tận xương tủy.
Tôi chậm rãi xoay người, ánh mắt rơi lên em dâu Tạ,
nhớ lại khoảnh khắc cô ấy cố tình làm Bé Bé khóc,
dùng con bé như một con cờ để đánh lạc hướng đám đông.
Tôi ép mình ổn định hơi thở, giọng mềm xuống một chút:
“Còn cô…”
“Cô cũng là người bị bắt cóc, đúng không?”
“Em…” – Em dâu Tạ thoáng sững người,
trong mắt lóe lên một tia hoang mang.
Nhưng chỉ một khắc sau,
cô bật khóc òa, tiếng nức nở vỡ òa trong không khí căng đặc:
“Chị… chị An An… em… em xin lỗi!”
“Chúng… chúng dùng Bé Bé để uy hiếp em…
Em không dám nói! Em không dám trốn!”
Giọng cô lạc đi,
tay run run kéo ống tay áo lên,
và rồi…
“Soạt!”
Mọi người đều nín thở.
Cánh tay nhỏ gầy guộc của cô chi chít vết sẹo.
Từ cổ tay trở lên, dày đặc những vết rạn, vết bỏng, vết rạch chồng chéo,
mỗi một dấu vết… đều giống như những lưỡi dao tàn nhẫn khắc vào da thịt.
Ngực tôi siết lại,
đau nhói như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt trái tim.
Trong thoáng chốc,
ký ức năm xưa tràn ập về như thác lũ…
Hai mươi năm trước.
Một đêm mưa lớn.
Mẹ tôi bị bắt cóc.
Hôm đó, mẹ tan ca muộn, một mình đi làm ca đêm, một đi… không trở về nữa.
Ba tôi và mẹ đều là trẻ mồ côi, không họ hàng thân thích,
nên khi báo cảnh sát, chúng tôi không có một chút manh mối nào.
Suốt sáu năm trời, tìm kiếm khắp nơi, hỏi han từng người, nhưng không một tin tức.
Ba tôi… không chịu nổi sự dày vò vô tận.{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}
Ông đốt sạch tất cả kỷ vật của mẹ, đi làm giấy khai tử, xóa tên bà khỏi sổ hộ khẩu.
Rồi… ông tái hôn, bắt đầu một gia đình mới.
Chỉ có tôi…
Chỉ còn một mình tôi…
Ôm chặt tấm ảnh duy nhất lén giấu đi trước khi ba đốt sạch,
ôm lấy con thỏ gỗ duy nhất mẹ để lại, từng ngày, từng ngày… mong mẹ sẽ trở về.
Rồi một ngày… sau hai năm nữa…
Cảnh sát gọi.
Họ nói… phát hiện một thi thể vô danh, khả năng cao là mẹ tôi.
Ba tôi đưa tôi đi nhận xác.
Ông chỉ liếc qua một lần… rồi quay đi, không nói một lời.
Nhưng tôi…
Tôi sẽ không bao giờ quên được cảnh tượng đó.
Cơ thể mẹ gầy gò như một khung xương khô,
trên người chi chít vết thương.
Kết quả giám định pháp y xác nhận:
Trong những năm bị bắt cóc, mẹ đã phải chịu đựng tra tấn,
đòn roi, bạo lực, và… dấu vết sinh sản.
Tám năm!
Bà đã chịu đựng tám năm trong địa ngục, rồi tự mình tìm đường trốn thoát.
Nhưng…
Trên đường về… gặp phải lũ quét.
Mẹ… chết trong một đêm mưa xối xả, cơn mưa còn lớn hơn hôm bà bị bắt đi.
Mưa cuốn trôi tất cả dấu vết, mọi manh mối, mọi bằng chứng… đều biến mất trong bùn đất.
Mười hai tuổi năm đó, tôi đứng giữa căn phòng xác lạnh băng, nhìn người phụ nữ tiều tụy, đôi mắt bà khép lại… vĩnh viễn không mở ra nữa.
Tôi quay đầu, nhìn thẳng vào cha Tạ, giọng lạnh buốt xuyên xương:
“Bé Bé… chính là giọt máu mà mẹ tôi để lại.”
“Mẹ tôi… chết rồi.”
“Còn ông… nợ bà cả một mạng!”
“Tạ Thanh Sơn!” – Tôi siết chặt con thỏ gỗ trong tay, móng tay đâm sâu vào da, giọng khàn đặc như rít qua kẽ răng:
“Nếu tất cả những điều này mà ông còn dám chối…”