Chương 2 - Món Quà Để Đời
“Được thôi.”
“Nhưng không phải bây giờ.”
“Chờ mẹ con tỉnh lại, ký trước mặt bà ấy, tôi sẽ ký.”
02
Tiếng còi xe cấp cứu xé toạc sự yên tĩnh của khu chung cư cũ.
Tôi theo chân nhân viên y tế, cùng họ khiêng vợ tôi lên cáng, suốt dọc đường không nói một lời.
Trần Hạo đi theo phía sau, nó thậm chí không chìa tay giúp một cái, chỉ đút tay vào túi quần tây, giữ khoảng cách như một kẻ ngoài cuộc.
Trong hành lang bệnh viện, mùi thuốc khử trùng nồng đến cay mũi.
Đèn đỏ của phòng cấp cứu sáng lên, như một con mắt khát máu, gắt gao nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi dựa vào bức tường lạnh lẽo, cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực.
Trần Hạo bước tới, đứng bên cạnh tôi, mùi nước hoa đắt tiền trên người nó hoàn toàn không ăn nhập gì với mùi bệnh viện.
“Ba, mẹ không sao đâu, chỉ là lớn tuổi rồi, xúc động quá thôi.”
Nó nói rất nhẹ nhàng, như thể sự sống chết của vợ tôi chỉ là chuyện nhỏ không đáng để tâm.
Tôi không nhìn nó, chỉ chăm chăm nhìn vào đèn đỏ ấy.
Trong đầu tôi, như đang chiếu lại cuốn phim của mười lăm năm qua.
Mười lăm năm trước, Trần Hạo nhận được thư mời nhập học từ một trường đại học ở Mỹ, tôi và vợ vui đến mất ăn mất ngủ mấy ngày liền.
Chúng tôi lấy ra số tiền tích cóp nửa đời người, còn đi vay mượn họ hàng, gom đủ tiền để cho nó đi du học.
Trước khi đi, nó nói muốn cưới cô bạn gái đã yêu ba năm, cùng sang Mỹ.
Chúng tôi từng gặp cô gái ấy, gia cảnh khá giả, nhưng ánh mắt cô ta nhìn chúng tôi luôn mang vẻ khinh miệt.
Tôi và vợ khuyên nó chờ học hành ổn định rồi hãy tính.
Nhưng nó nói cô gái đó không chờ được, nếu không cưới thì sẽ chia tay.
Chúng tôi không cản được, đành phải lấy tiền học phí đã chuẩn bị, tổ chức cho nó một đám cưới rình rang.
Trong đám cưới, nó hăng hái phấn khởi, ôm vợ mới cưới, nở nụ cười rạng rỡ với từng vị khách.
Nhưng khi đến bàn của chúng tôi để mời rượu, nụ cười trên mặt nó nhạt hẳn.
Vợ nó thậm chí không gọi một tiếng ba mẹ, chỉ nâng ly coi như chào hỏi.
Hôm sau đám cưới, họ bay sang Mỹ.
Trước lúc đi, ở sân bay, vợ tôi ôm nó khóc nức nở, dặn nó sang đó ổn định xong thì gọi điện về báo bình an.
Nó tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn đẩy bà ra: “Biết rồi biết rồi, bao nhiêu người nhìn kìa, đừng khóc nữa.”
Đó là lần cuối cùng, tôi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nó.
Từ đó về sau, chúng tôi như bị xóa khỏi cuộc đời nó vậy.
Tháng đầu tiên không có cuộc gọi.
Chúng tôi tự an ủi, nó mới sang, bận học, lệch múi giờ, chắc mệt lắm.
Tháng thứ hai vẫn không có cuộc gọi.
Tôi gọi cho nó, điện thoại luôn trong tình trạng không thể kết nối.
Vợ tôi lo lắng, nhắn tin cho nó, từng tin một, như đá chìm đáy biển.
Sau đó, qua người thân, chúng tôi mới biết, nó đổi số điện thoại, chặn hết mọi cách liên lạc với chúng tôi.
Năm đó, vợ tôi khóc đến suýt mù mắt.
Bà không hiểu, đứa con mà bà đã dốc lòng nuôi lớn, sao lại có thể tuyệt tình đến thế chỉ sau một đêm.
Mỗi dịp lễ Tết, nhìn nhà người ta con cháu quây quần, rộn ràng tiếng cười, chúng tôi chỉ biết lặng lẽ ở nhà, đối diện mâm cơm nguội ngắt, chẳng nói nên lời.
Vợ tôi thường ôm ảnh Trần Hạo lúc nhỏ, len lén lau nước mắt trong đêm khuya.
Tôi nhìn gương mặt ngày càng tiều tụy của bà, những sợi tóc bạc nhiều đến chẳng giấu nổi, chút tình cha con trong lòng tôi cũng dần bị thất vọng và oán hận mài sạch.
Từ tuyệt vọng ban đầu, tôi trở nên tê liệt.
Đến giờ phút này, trong lòng tôi chỉ còn một ý niệm.
Tôi phải khiến đứa con bất hiếu này, phải trả giá cho những gì nó đã gây ra.
Vì thế, khi có tin nhà cũ sẽ bị giải toả, tôi biết, cơ hội của mình tới rồi.
Khoản tiền đền bù 50 triệu đó, là cái “mồi nhử” tôi dày công chuẩn bị cho nó.
Dòng trạng thái tôi đăng trên vòng bạn bè, chỉ có một tấm ảnh chụp bản thoả thuận giải toả, kèm vài chữ đơn giản: “Mọi chuyện đã rồi, nửa đời gian khổ.”
Tôi biết, nhất định qua vài người thân nhiều chuyện, nó sẽ nghe được.
Quả nhiên, nó đến.
Giống như con cá mập ngửi thấy mùi máu, không kìm được mà vượt cả Thái Bình Dương trở về.
Ngay cả khi mẹ nó nguy kịch ngã xuống, cũng không làm chậm được bước chân đầy tham lam ấy.
“Bíp ——”
Đèn phòng cấp cứu tắt.
Bác sĩ bước ra, tháo khẩu trang, vẻ mặt mệt mỏi.
“Hiện tại tình trạng bệnh nhân đã tạm thời ổn định, là nhồi máu cơ tim cấp, may mà đưa đến kịp lúc. Người nhà nên chuẩn bị tinh thần, bệnh nhân không chịu nổi kích thích.”
Trái tim tôi treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống.
Tôi quay đầu, nhìn Trần Hạo.
Nó cũng đang nhìn tôi, trong ánh mắt không có chút nhẹ nhõm, chỉ có sự thúc giục không giấu diếm.
Tôi biết nó đang nghĩ gì.
Nó đang nghĩ, mẹ nó chưa chết, vậy bản thỏa thuận thừa kế có nên ký rồi không.
Tôi bước tới, chạm tay vào vải vest đắt tiền trên người nó.
“Con trai, mười lăm năm qua bên ngoài con sống tốt chứ?”
Giọng tôi rất nhẹ, rất dịu dàng.
Trần Hạo sững người, có vẻ không ngờ tôi lại đột nhiên hỏi vậy.
Nó gật đầu: “Cũng được.”
Tôi cười, trong nụ cười ấy là sự lạnh lẽo nó không hiểu nổi.
“Vậy thì tốt.”
Đừng lo, mẹ con không sao. Lần này, tôi sẽ không để bà ấy mang đi được gì, và cũng sẽ không để con lấy được gì.
Câu cuối cùng, là tôi nói thầm trong lòng.