Chương 8 - Món Quà Của Hồn Ma
Một luồng sát khí ngấm ngầm bốc lên trong lòng ta.
“Chỉ là ta không ngờ, phụ thân không chỉ bán đứt nha hoàn của ta, mà còn muốn bán cả ta.”
“Chỉ vì hai rương vàng, đã nhẫn tâm đem ta gả cho một kẻ thân thế bất minh, mệnh bạc yểu vong.”
Ngay khi vừa nhận được sính lễ từ phủ Kỷ, phụ thân lập tức đem ta giam lỏng.
Sáng hôm xuất giá, ta khóc nức nở, quỳ dưới đất cầu xin quản gia:
“Lý thúc, người là bậc trưởng bối, nhìn ta lớn lên từ nhỏ.”
“Chuyến này đi rồi, không biết bao giờ mới được trở lại, xin người mở lòng thương, cho ta gặp phụ thân lần cuối, dập đầu tạ ân, coi như tròn đạo làm con.”
Lý quản gia động lòng trắc ẩn, rốt cuộc mở khóa cho ta.
Ông lén dò hỏi được.
Thiếu gia phủ Kỷ vốn bị thất sủng, từ kinh thành xuống đây.
Từng cưới mấy vị phu nhân, cuối cùng toàn bộ đều chết bất đắc kỳ tử.
Ông đã khuyên phụ thân ta, nhưng không lay chuyển được lòng tham của ông ta.
Vừa đẩy cửa bước vào phòng, cảnh tượng đập vào mắt — phụ thân đang ôm lấy tiểu thiếp, ngủ say như chết.
Ta đánh ngất tiểu thiếp kia, dùng một cây trâm vàng, thọc đứt gân tay gân chân lão súc sinh kia.
Vội vã chạy về phòng, định dẫn theo nha hoàn cùng nhau trốn.
Nào ngờ vừa bước vào cửa, liền bị một gậy nặng vụt thẳng xuống, ngã quỵ.
Không biết đã hôn mê bao lâu, lúc tỉnh lại mơ mơ màng màng, chỉ thấy mình nằm trên giường.
Trước mặt, là Tử Anh khoác lên mình bộ hỉ phục đỏ thẫm, đầu phủ khăn hồng.
Bên ngoài, người phủ Kỷ đã tới giục.
Cửa bị đẩy hé một khe hẹp.
Tử Anh chậm rãi bước tới, chắn ngang tầm mắt bọn người bên ngoài, cúi người, bóp lấy cằm ta.
Giọng nàng vang lớn:
“Ngươi đừng theo nữa, hãy ngoan ngoãn ở nhà, chăm sóc cha mẹ đi.”
Chiếc hương nang ta tặng nàng, nàng cũng không nhận.
Nàng chỉ khẽ vuốt ve vài lượt, rồi đặt lại vào lòng bàn tay ta, sau đó xoay người rời đi.
Trên nền lụa xanh của túi thơm, còn vương lại vết nước mắt loang lổ.
Khi đám gia nhân ập vào phòng, trong phòng chỉ còn mình ta ngồi ngây dại bên cửa sổ.
Dựa vào khế ước bán thân lấy được từ chỗ phụ thân, cùng sự trợ giúp của quản gia Lý, ta nắm quyền quản lý phủ.
Ta biết — phải cứu nàng ra mới được.
Ta âm thầm điều tra, lần theo mối dây dưa giữa Kỷ Đình Chi và tên tiểu tư của hắn, dò ra cả mối quan hệ máu mủ giữa Lân nhi và lão quản gia.
Khi phương kế đã gần thành hình…
Thì tin dữ truyền tới — nàng đã chết.
Từ ngày nàng bước vào phủ Kỷ, chưa đầy nửa tháng.
Thế rồi, phủ Kỷ lại lần nữa tới cầu thân.
…
“Vì sao chỉ có ngươi đến?
Còn công tử Kỷ đâu?”
Lão già giãy dụa muốn ngồi dậy, trong lòng hẳn còn ôm lấy chút hy vọng cuối cùng.
Hắn mong rằng sẽ có người xuất hiện, thu thập đứa con gái bất hiếu này, giúp hắn lần nữa nắm lại quyền uy gia chủ.
Ta quay người đối diện bài vị của mẫu thân, nhìn làn khói hương mỏng manh không ngừng bốc lên, bốc lên mãi, tới một nơi nào đó, như bị một bàn tay vô hình khẽ chạm vào — liền tan biến.
Ta cúi đầu khẽ khẽ:
“Đừng vội, chẳng bao lâu nữa, người sẽ được gặp lại.”
“Mẫu thân mất đi, chắc hẳn người cũng như ta, ôm lấy nỗi không cam lòng này.
Xin người yên tâm, đường sau này, còn có con rể bầu bạn, người sẽ không còn cô quạnh nữa.”
12
Chuyện phủ Kỷ, cái chết của phụ thân, xử lý không mấy khó khăn.
Ở chốn thôn quê nhỏ bé này, quan hệ đan xen chằng chịt, nhân mạng dù lớn cũng chỉ là vài câu điều đình, thêm mấy lượng bạc lót tay là xong.
Điều đáng ngại, chỉ sợ về sau, phụ thân Kỷ Đình Chi — vị quan già quyền cao chức trọng — bỗng nhớ ra còn đứa con trai bị giáng chức, muốn điều tra kỹ càng.
Khi ấy, không tránh khỏi phải rời quê, ẩn danh mai tích để tránh tai họa.
Mà thôi, ta vốn cũng đã quá chán ngán nơi này rồi.
Bán đi toàn bộ sản nghiệp của phủ Kỷ và phủ Nhạc, ta mang theo bọn hạ nhân và quản gia, lên thuyền rời bến.
Theo dòng nước xuôi về hạ du, vừa buôn bán, vừa du ngoạn sơn thủy.
Đêm đến, ta đứng nơi đầu thuyền, lặng lẽ ngắm mặt nước mênh mang trải dài vô tận.
Có khi, thuyền lướt qua những ngọn núi hiểm trở, vắng lạnh đến rợn người.
Có khi lại trôi ngang qua lầu gác, đình đài, nơi tràng hoa pháo nổ vang, tấu nhạc vang trời.
Ngàn sông vạn núi, cảnh sắc thay đổi không ngừng.
Khi đã ngắm chán, ta ngoảnh đầu lại, ngó về phía sau — nơi có A Hương lặng lẽ đi theo.
Qua từng ấy ngày, đôi mắt hạnh vốn ngu ngơ ngây dại kia, rốt cuộc đêm nay đã bừng lên thần sắc.
Ta chăm chú nhìn nàng, nàng cũng chăm chú nhìn ta.
Cuối cùng, trong đáy mắt ấy, từng giọt, từng giọt lệ nóng như thiêu như đốt, chầm chậm dâng đầy — giống hệt những giọt nước mắt ta đang kìm nén.
“Tiểu thư, tiểu thư…”
Nàng vừa khóc vừa cười, giọng nghẹn ngào.
Ta cũng vậy.
Tử Anh — Tử Anh của ta — rốt cuộc đã trở về.
Từ ngày đó, ta đã âm thầm sắp đặt.
Ta cho người giả làm lang trung giang hồ, bí mật tiết lộ cho lão quản gia phủ Kỷ cái gọi là “mượn xác hoàn hồn”.
Đến hôm nay, rốt cuộc mưu kế đã thành toàn.
Ta đã điều tra từ lâu.
Bên cạnh Tử Anh, có một nha hoàn ngạo mạn, mắt cao hơn đầu, thầm đem lòng ái mộ Kỷ Đình Chi, thường ngày ức hiếp Tử Anh chẳng tiếc tay.
Ngày ấy, ta đè nén nỗi bất bình trong lòng, nở nụ cười hiền hòa:
“A Hương, vị hòa thượng kia cũng thật thú vị.
Chi bằng… nghe hắn nói cho hết đi.”
Tại lễ xuất tang ấy, ta đã lặng lẽ mở bọc vải, đổi tờ giấy bên trong.
Diệp Du Hương.
Ta vẫn luôn lo mình sẽ quên mất cái tên ấy, đã lặp đi lặp lại trong lòng không biết bao nhiêu lần, sau đó còn không nhịn được mà xác nhận lại nhiều phen.
Bởi việc này hệ trọng, liên quan đến việc Tử Anh có thể trở về hay không.
May thay, ta khẽ xoa đầu nàng, cười dịu dàng:
“Con nha đầu chết tiệt, cuối cùng cũng tìm được đường về rồi.”
Tử Anh tháo chiếc hương nang nơi thắt lưng, trao cho ta, rồi nhào vào lòng ta, òa khóc nức nở.
“Ta đã ngửi thấy mùi hương của tỷ.”
Muốn mượn xác hoàn hồn, trước tiên phải chuẩn bị một thân thể thiếu hụt hồn phách, mà điều quan trọng nhất — chính là phải đeo trên người vật dẫn đường, thứ mà người đã khuất lúc sinh thời yêu quý nhất, chẳng thể buông tay.
Thứ ấy, ta đã sớm buộc trên người A Hương rồi.
Trên đời này, mọi thứ đều không ngừng đổi thay, mỗi ngày một vẻ, duy chỉ có hai điều vĩnh viễn không đổi:
Một là nước sông cuồn cuộn không ngừng.
Hai là ánh trăng soi lên từ dòng nước ấy.
Giờ thì, lại thêm hai thứ nữa — ta và nha đầu của ta.
Bao nhiêu nhớ thương, bao nhiêu nỗi niềm chất chồng trong lòng, đến lúc thực sự đối diện, ta lại chẳng thốt nên lời.
Chao ôi, những ông già viết thơ thật là phiền phức, nào phải làm thơ, nào phải lưu tình ý giữa dòng…
Không biết, có câu thơ nào đủ để nói hết tâm tư giữa ta và nha đầu này không?
Một tấm lòng trong như ngọc, chứa trong hồ băng.
Tấm lòng ta — vẫn vẹn nguyên như đêm trăng sáng bên gốc phù dung năm ấy.