Chương 8 - Món Quà Bí Ẩn Từ Vùng Núi
Tôi nhìn bà, mỉm cười, quyết định đưa sự “bụng đen” lên cấp độ tối thượng:
“Dì Vương à, sau này có thông tin nội bộ gì, con hứa sẽ báo cho dì đầu tiên nhé.”
Mặt dì Vương lập tức tím tái như gan heo, cười trừ vài tiếng rồi chạy trối chết.
Còn em họ xa của tôi, Lâm Phi Phi, thì đã biến mất khỏi nhóm họ hàng không chút dấu vết.
Nghe đâu vì tung tin đồn bậy bạ mà bị bố mẹ mắng một trận ra trò, phạt cấm túc cả tháng.
Tin tức địa phương cũng có đưa tin về phát hiện trọng đại này — tuy không nhắc tên tôi, nhưng lại đặc biệt nhấn mạnh:
“Một cô giáo vùng cao trở về từ núi sâu đã đóng vai trò then chốt trong vụ việc.”
Câu chuyện về tôi nhanh chóng lan truyền trong giới bạn bè và họ hàng.
Tôi — từ một đứa “gây lo lắng”, chỉ sau một đêm, hóa thành “con nhà người ta” trong mắt tất cả.
Ngay cả ông chủ nhà cũng chủ động gọi điện, vừa xin lỗi vì “hiểu lầm” trước đó, vừa chân thành đề nghị giảm tiền thuê cho quý tới, còn khẩn khoản mời tôi ở lại lâu dài, nói tôi là “thần tài” của tòa nhà.
Tôi cúp máy, chỉ biết cười dở khóc dở.
Tôi ngồi lại trên chiếc sofa từng phủ đầy bụi, tay cầm thẻ ngân hàng chứa tiền thưởng, và tấm bằng danh dự đỏ rực.
Bên ngoài ô cửa sổ, thành phố vẫn náo nhiệt như mọi ngày.
Nhưng lần này, trong lòng tôi, cuối cùng đã có một cảm giác thuộc về — chân thật, ấm áp, và vững vàng.
12
Tần Nguyệt giúp tôi lên kế hoạch chi tiêu với cả trăm phương án.
Nào là mua căn hộ áp mái ở trung tâm thành phố, đổi sang siêu xe thể thao, hoặc làm chuyến du lịch vòng quanh thế giới.
Nghe thật hấp dẫn.
Nhưng tôi lại đưa ra một quyết định khiến cô ấy há hốc mồm kinh ngạc.
Tôi không dùng số tiền đó để hưởng thụ, mà liên hệ với cảnh sát Lý cùng các bên trong ngành giáo dục ở vùng núi.
Tôi quyết định thành lập một quỹ giáo dục đặc biệt.
Tên của quỹ được đặt theo chính cái tên đứa trẻ đã thay đổi vận mệnh của tôi — gọi là “Quỹ học bổng Tiểu Hổ.”
Quỹ này sẽ dành riêng cho những em nhỏ nơi núi rừng xa xôi như Tiểu Hổ, những em mang trong mình khát khao được học, cũng như hỗ trợ cải thiện cơ sở vật chất cho các ngôi trường vùng sâu vùng xa.
Tôi dồn gần hết tiền thưởng của mình vào quỹ.
Đồng thời, tôi tận dụng chút “sức nóng truyền thông” còn sót lại để kêu gọi tài trợ từ cộng đồng.
Ban đầu Tần Nguyệt nói tôi ngốc, nhưng rồi cô ấy lại chính là người toàn tâm toàn lực hỗ trợ tôi.
Cô ấy sử dụng toàn bộ năng lực chuyên môn và các mối quan hệ của mình để lo truyền thông, thủ tục, điều hành cho quỹ.
Ngày thành lập quỹ, Tiểu Hổ và ông Chu cũng được mời đến thành phố.
Ông cụ mặc bộ quần áo mới, lần đầu nhìn thấy những tòa nhà chọc trời, lần đầu đi thang máy tốc độ cao — vừa hồi hộp, vừa ngỡ ngàng.
Tôi đứng trên bục phát biểu nhỏ, nhìn xuống dưới là hàng chục ánh đèn flash và những gương mặt đầy chân thành.
Tôi không đọc bài phát biểu chuẩn bị sẵn.
Tôi chỉ kể lại hành trình tám năm dạy học vùng cao.
Kể về món quà gỗ thô kệch.
Kể về đống “củi đốt” suýt nữa thiêu rụi cả một kho báu quốc gia.
Tôi nói:
“Tám năm qua tôi luôn nghĩ rằng mình đã để lại thanh xuân nơi núi rừng. Nhưng hôm nay tôi mới hiểu, chính núi rừng đã trao cho tôi món quà quý giá nhất.”
“Món quà ấy không phải là khối gỗ vô giá, mà là tấm lòng ngây thơ của những đứa trẻ nơi đây, là câu nói chất phác của ông Chu: ‘Của quốc gia thì nộp lại cho quốc gia.’”
“Hôm nay, tôi chỉ muốn biến món quà từ núi rừng ấy thành món quà lớn hơn, gửi lại cho những đứa trẻ khác cũng đang cần nó.”
Bài phát biểu kết thúc, phía dưới vang lên tràng pháo tay nồng nhiệt.
Tôi nhìn thấy cảnh sát Lý ngồi hàng ghế đầu — người đàn ông nghiêm nghị ấy đang vỗ tay thật mạnh, và khóe mắt anh ấy hơi đỏ.
Cuối cùng, tôi không trở thành triệu phú sống trong biệt thự.
Tôi vẫn sống ở căn phòng trọ nhỏ cũ kỹ.
Nhưng tôi đã tìm được một điều còn quan trọng hơn việc hòa nhập với thành phố này.
Tôi đã tìm thấy vị trí mới của chính mình.
(HOÀN)