Chương 4 - Món Quà Bí Ẩn Từ Vùng Núi

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Anh dừng lại một lúc, rồi hạ giọng, nói rõ từng chữ:

“Điều quan trọng nhất là: tài nguyên tự nhiên quý hiếm ở cấp độ này thuộc tài sản quốc gia, nghiêm cấm mọi hành vi khai thác và giao dịch trái phép.”

Tôi nghe mà tim như rơi xuống đáy vực.

“Ý anh là… tôi phạm pháp rồi sao?”

Ly nước trong tay như cũng nguội lạnh đi theo cảm giác trong lòng tôi.

“Nếu không thể làm rõ được nguồn gốc món đồ này, mà nó lại nằm trong tay cô, thì theo mức định giá hiện tại vụ việc này đủ điều kiện để xếp vào diện ‘đặc biệt nghiêm trọng’. Khi đó, cô sẽ gặp rắc rối lớn.”

Lời của cảnh sát Lý như một thau nước đá tạt thẳng lên đầu tôi.

Lúc này tôi mới thật sự nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

Đây không phải là một bộ phim hình sự.

Tôi thật sự đang bị cuốn vào một vụ việc cực kỳ to lớn.

Cảm giác sợ hãi trào dâng như thủy triều, lòng bàn tay tôi bắt đầu rịn mồ hôi.

“Những gì tôi nói đều là sự thật! Thật sự là do học sinh tặng mà…”

Tôi cố lục lại mọi chi tiết về Tiểu Hổ và ông nội em ấy.

“Tiểu Hổ tên đầy đủ là Chu Hổ, nhà ở tận cùng thôn Hồng Tinh, sâu trong một khe núi. Mọi người trong làng đều gọi ông nội em ấy là ‘ông Chu’, là một nông dân hiền lành, ngày thường hay ngồi khắc mấy món nhỏ cho vui…”

Tôi nói ra hết tất cả những gì mình biết, như trút hạt đậu từ ống tre.

Cảnh sát Lý đưa tôi một tờ giấy và cây bút:

“Cô có thể vẽ sơ đồ đơn giản khu vực quanh thôn không? Đặc biệt là khu vực nhà Tiểu Hổ.”

Tôi cầm lấy bút, dựa vào trí nhớ suốt tám năm, vẽ ra con đường núi quanh co, hướng chảy của con suối, và căn nhà gỗ đơn độc của Tiểu Hổ nằm sát mép rừng.

Đến cuối buổi trao đổi, nhìn vẻ mặt rầu rĩ của tôi, cảnh sát Lý dịu giọng lại:

“Trước mắt cô đừng quá lo. Chúng tôi đã cử người đi xác minh rồi. Nếu mọi chuyện đúng như cô nói, cô không những không có tội, mà còn có công.”

Có công?

Tôi chỉ biết cười khổ.

Giờ phút này, tôi chẳng mong công lao gì.

Chỉ cần… không mang tội là tôi mừng lắm rồi.

05

Trên đường về nhà, đầu óc tôi cứ lơ lửng như đang đi mượn.

Vừa bước chân vào cửa, thông báo trên điện thoại liền hiện ra: tôi bị tag trong nhóm chat họ hàng.

Là cô em họ xa – Lâm Phi Phi.

“@Giang Trừng Chị họ à, về thành phố rồi sao không nói gì trong nhóm vậy? Khách sáo quá rồi đó nha~”

Ngay sau đó, cô ta đăng một bức ảnh chụp tại nhà hàng Âu sang trọng, trang điểm kỹ lưỡng, trước mặt là bít tết và rượu vang đỏ.

Dòng trạng thái đi kèm:

“Dù bận rộn thế nào cũng phải sống thật tốt nhé~ Con gái nhất định phải biết yêu thương bản thân mình.”

Từng chữ từng câu đều toát ra mùi “ta đây thượng lưu”.

Ngay lập tức, vài người họ hàng thích hóng chuyện cũng nhập cuộc.

“Giang Trừng về rồi hả? Ở núi bao nhiêu năm, cực khổ rồi.”

“Giờ đang làm ở đâu thế? Có tìm được việc chưa con?”

Phi Phi liền bắt lấy thời cơ, nhẹ nhàng “thả bom”:

“Chị ấy dạo này hình như bận lắm ấy. Em nghe mẹ nói, mấy hôm trước còn có xe cảnh sát đỗ dưới khu nhà chị ấy nữa cơ, không biết xảy ra chuyện gì… lo quá trời luôn đó~”

Bùm! Một câu khiến cả group nổ tung.

Điện thoại tôi bắt đầu rung liên tục — toàn là tin nhắn riêng từ mấy bà cô, ông chú trong họ, ào ào hỏi tôi đã làm gì, có ổn không…

Những dòng tin nhắn đó, toàn là sự quan tâm rẻ tiền pha lẫn tò mò không che giấu nổi.

Tôi nhìn màn hình, hít sâu một hơi.

Tám năm sống bình lặng không có nghĩa là tôi không biết nổi giận.

Tôi quyết định phản công.

Tôi trả lời thẳng trong nhóm, tag tên Phi Phi:

“Đúng đó, dạo này bận quá trời. Vừa về tới đã được mời lên Cục Công an thành phố uống trà, nói tôi có ‘đóng góp nhỏ cho quốc gia’, còn bảo đang xin cho tôi cái danh hiệu ‘Công dân ưu tú’ nữa, ngại ghê~”

Tin nhắn gửi đi, cả nhóm đột nhiên im lặng vài giây.

Phi Phi bị chặn họng hoàn toàn, cả buổi không gõ được chữ nào.

Tôi quyết định nhân đà tiến tới.

Tôi mở album ảnh, lục lại tấm hình hôm trước Tần Nguyệt nằng nặc bắt tôi chụp — để “phòng khi cần đến”.

Trong ảnh, tôi đang ngồi đối diện cảnh sát Lý trong phòng làm việc, trên bàn là ly nước nóng, cả bầu không khí rất đàng hoàng, trang nghiêm.

Tôi đăng thẳng tấm hình vào nhóm:

“Đây là anh cảnh sát Lý trong ảnh nè Cực kỳ lịch sự, còn đích thân đưa tôi về nhà nữa. Cán bộ nhà nước đúng là rất có tình người~”

Lập tức, chiều gió đổi ngược hoàn toàn.

“Trời ơi, Giang Trừng giỏi quá ta! Giao thiệp với cả lãnh đạo Cục Công an rồi cơ à!”

“Tôi đã nói rồi, con bé nhà mình không phải người tầm thường đâu. Lần này chắc chắn là làm được chuyện gì to tát lắm!”

“Phi Phi à, con ăn nói phải cẩn thận đó nha. Chị con đang vì nước vì dân đó!”

Những người ban nãy còn spam tôi cả đống tin nhắn riêng, giờ lũ lượt quay ra tung hô tôi trong group.

Còn Lâm Phi Phi? Từ đó về sau lặn mất tăm không thấy tăm hơi.

Tôi đặt điện thoại xuống, thở phào một hơi thật dài.

Thì ra… phản đòn trực diện lại có thể sướng đến vậy.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)