Chương 4 - Món Quà Bất Ngờ Từ Mẹ Chồng
Bà ta vừa khóc vừa trừng mắt nhìn tôi đầy độc ác: “Cô đúng là sao chổi! Từ lúc bước
chân vào nhà họ Chu đến giờ, cô chưa từng có ý tốt! Cô muốn đuổi bà già này đi để
một mình chiếm lấy con trai tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết, đừng có mơ!”
Chu Minh Khải lập tức chạy lại đỡ mẹ, rồi quay sang quát tôi:
“Ôn Nhiên! Em nhìn xem mẹ bị em làm cho tức thành thế này đấy! Em còn chút lương
tâm nào không? Mẹ lớn tuổi rồi, em không thể hiếu thảo với bà một chút được sao? Em thật là quá lạnh lùng!”
Hiếu thảo? Lạnh lùng?
Tôi nhìn cảnh mẹ con họ phối hợp nhịp nhàng diễn kịch, chỉ thấy nực cười đến mức không nhịn được cười lạnh.
Tôi cười khẩy, không thèm đôi co thêm một câu nào.
Tôi xoay người bước vào phòng thay đồ, kéo ra một chiếc vali 28 inch đã được chuẩn bị từ trước.
Đó là chiếc vali mà tối qua sau khi chặn hết số của họ, tôi đã dành nguyên một tiếng đồng hồ để sắp xếp.
Bên trong là tất cả giấy tờ tùy thân, đồ quý giá, cùng vài bộ đồ công sở cần thiết để thay đổi.
Chu Minh Khải và Vương Tú Liên đều chết sững.
Họ không ngờ rằng tôi không chỉ nói cho vui – mà tôi thực sự chuẩn bị rời đi.
“Ôn Nhiên! Em định làm gì?” – Anh ta lao đến, định giật lấy vali từ tay tôi.
Tôi hất mạnh tay anh ta ra, ánh mắt lạnh lẽo như băng: “Chu Minh Khải, là anh tự chọn.”
Tôi nói rõ với anh ta rằng, tôi đã chọn phương án đầu – để mẹ anh ta rời khỏi đây.
Nhưng anh, bằng sự chỉ trích và bênh vực của mình, đã thay tôi chọn phương án thứ hai.
Tôi kéo vali, không ngoái đầu, bước thẳng ra cửa.
Lúc đi ngang qua chỗ Vương Tú Liên đang ngồi bệt dưới đất gào khóc, tôi dừng lại vài giây, nhìn xuống bà ta từ trên cao:
“Căn nhà này là tôi mua. Sổ đỏ đứng tên tôi. Người nên cút đi – không phải tôi.”
Nói xong, tôi mở cửa và rời đi trong ánh mắt sững sờ không dám tin của hai mẹ con họ.
Khi cánh cửa khép lại, tôi vẫn còn nghe tiếng Chu Minh Khải gào lên điên cuồng, cùng tiếng khóc càng lúc càng thảm thiết của Vương Tú Liên.
Còn tôi, chỉ cảm thấy một sự giải thoát chưa từng có.
Ánh nắng ngoài trời thật đẹp. Không khí cũng thật trong lành.
Tôi hít sâu một hơi, kéo vali bước đi – về phía cuộc đời hoàn toàn mới của mình.
03
Tôi tìm thấy một căn hộ dịch vụ gần công ty, mất chưa đến một tiếng để ký hợp đồng thuê một phòng đơn hướng nam.
Không lớn, nhưng đủ sáng, sạch sẽ và gọn gàng.
Tôi lấy đồ đạc trong vali ra, sắp xếp ngăn nắp.
Nhìn quanh không gian nhỏ hoàn toàn thuộc về riêng mình, tôi thấy một cảm giác an toàn đã lâu không có bao trùm lấy mình.
Vừa thay đồ xong, định xuống siêu thị dưới tầng mua ít đồ dùng thiết yếu, điện thoại tôi bắt đầu réo inh ỏi.
Người gọi là “Cô lớn nhà họ Chu”.
Tôi lập tức từ chối cuộc gọi.
Ngay sau đó, là “thím hai họ Chu”, rồi đến “chú ba họ Chu”… Cả họ Chu dường như đã hẹn nhau đồng loạt gọi tới, mở màn cho một cuộc oanh tạc điện thoại.
Tôi không nghe máy cuộc nào, cuối cùng dứt khoát chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.
Không lâu sau, tin nhắn từ Chu Minh Khải cũng xuất hiện – chắc là anh ta phát hiện gọi điện không được.
“Ôn Nhiên, em đừng quá đáng! Cả họ hàng đang hỏi chuyện gì xảy ra, em bảo anh phải nói thế nào?”
“Em mau quay về đi! Đừng làm mất mặt anh ngoài kia nữa!”
Tôi nhìn dòng chữ trên màn hình, chỉ thấy buồn cười.
Đến nước này rồi, điều anh ta vẫn quan tâm chỉ là sĩ diện, là làm sao ăn nói với họ hàng – chứ chẳng phải tôi đang cảm thấy thế nào.
Tôi chẳng buồn trả lời, chỉ gửi cho anh ta một tấm ảnh chụp căn hộ mới của tôi – cửa sổ sáng bừng, ánh nắng tràn ngập.
Sau đó, tôi nhắn đúng một câu:
“Quản chó nhà anh cho tử tế. Còn sủa loạn nữa, tôi báo cảnh sát vì quấy rối.”
Bên kia im lặng.
Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi đã biết anh ta giở trò gì.
Lý Tĩnh – bạn đại học kiêm bạn thân của tôi – gửi cho tôi một bức ảnh chụp màn hình, là đoạn chat trong một nhóm bạn đồng hương cũ.
Hóa ra em họ Chu Minh Khải cũng ở trong nhóm đó.
Trong ảnh chụp, Chu Minh Khải đang diễn sâu hết mức có thể, bày ra bộ mặt của một
người chồng tội nghiệp vì gia đình mà phải đứng giữa mẹ già và người vợ “không hiểu chuyện”.
Anh ta cố vẽ mình thành người đàn ông đầy tình cảm, vì hòa khí mà đau khổ, vì mẹ vợ mà khó xử, vì vợ mà nhẫn nhịn.
Anh ta không hề nhắc đến chuyện bắt tôi nấu bữa sáng, chỉ nói rằng vì mẹ chồng đến nên tôi “vô cớ gây sự”, “giận dỗi bỏ nhà đi”.
Anh ta còn đăng lên đoạn chụp màn hình cuộc trò chuyện cuối cùng giữa hai đứa – đúng cái tin nhắn tôi gửi với nội dung: “Chẳng muốn gì cả, chỉ muốn mẹ anh biến.”
Cắt xén câu chữ, đảo trắng thay đen.
Ngay khi ảnh chụp được gửi lên, cả group đồng hương như bùng nổ.
“Trời đất, con dâu gì mà ghê gớm vậy trời? Dám đuổi mẹ chồng ra khỏi nhà?”
“Đúng đó! Tính khí Minh Khải hiền vậy, chắc bị ép đến đường cùng rồi.”
“Mấy đứa con gái bây giờ, ích kỷ quá mức. Một chút nhẫn nhịn cũng không chịu được!”