Chương 8 - Món Quà Bất Ngờ Từ Chồng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Anh ta thấp giọng gọi tên tôi, cố nắm lấy tay tôi.

Tôi không chút do dự hất tay anh ta ra.

Dơ bẩn.

“Anh bị lừa, Lạc Lạc… Em xem đi, thật sự anh không hề biết mà, đúng không?”

Vô liêm sỉ.

“Là cô ta lừa anh, em tha thứ cho anh được không, Lạc Lạc? Anh là ba ruột của Yên Yên, chúng ta ba người là một gia đình mà!”

“Một gia đình? Xin lỗi, anh Kỷ, chúng ta đã ly hôn rồi.”

“Đó chỉ là hiểu lầm thôi! Chúng ta vẫn có thể sinh con, có thể có rất nhiều con!”

Anh ta bắt đầu nói năng lung tung.

Hay nói đúng hơn là chính anh ta cũng không biết mình đang nói gì.

“Nhiều con? Ha, tiếp tục sinh con cho một kẻ tồi tệ như anh à?

Sinh cho đến khi nào ra con trai thì thôi? Xin lỗi, tôi không ngu như vậy. Một lần dại dột là đủ rồi, tôi không lặp lại sai lầm.”

“Kỷ Diễn Trạch, mảnh đất này là ba tôi tặng tôi làm quà tốt nghiệp.

Anh cố tiếp cận tôi, nói là muốn xây khu vui chơi tặng tôi, nhưng thật ra là để đến một ngày, biến khu đất và khu vui chơi này thành của anh, đúng không?”

Câu nói đó đâm trúng điểm yếu nhất trong lòng Kỷ Diễn Trạch, nhưng anh ta vẫn không chịu thừa nhận.

“Tổng giám đốc Kỷ quả nhiên giỏi tính toán. Tưởng là có vợ, có con trai, có tài sản trong tay cả rồi phải không?”

“Rốt cuộc thì sao? Con trai không phải con mình, vợ thì cũng chẳng còn.”

Cổ Cổ lạnh lùng bồi thêm một cú chí mạng.

“Tôi vẫn còn tài sản! Khu vui chơi này bây giờ là của tôi! Lạc Lạc, chỉ cần em chịu quay lại với anh, anh sẽ chia cho em ít cổ phần!”

“Tôi là chủ sở hữu của khu vui chơi lớn nhất cả nước này!”

Chia cho tôi một ít? Ý anh ta là ban phát bố thí?

Tôi là kẻ bán thân cho anh ta sao?

Nhìn người đàn ông điên loạn trước mặt, tôi chỉ thấy ghê tởm — vì tiền mà hóa điên rồi.

“Nếu tôi nói không thì sao?”

“Ha, Kim Lạc Lạc, cô có tư cách gì mà nói không? Rời khỏi tôi, dẫn theo đứa con, cô sống nổi không?

Ngày xưa, ba cô là chỗ dựa. Còn bây giờ? Ba cô chết rồi, chẳng phải cô vẫn phải bám vào tôi sao?”

Lúc này, khuôn mặt anh ta méo mó đến đáng sợ.

Giống hệt một con dã thú sắp lao đến xé xác con mồi.

“Dựa vào anh? Kỷ Diễn Trạch, nếu phải dựa vào anh để sống, thì chắc tôi phải chuẩn bị ngồi tù mất thôi.”

Tôi bật cười khẽ.

“Ý anh là gì vậy?”

“Kỷ Diễn Trạch, khu vui chơi này vốn dĩ phải khai trương vào tháng sau đúng không? Nhưng anh vì muốn tổ chức sinh nhật cho Lê Họa, nên đã cố tình đẩy lịch lên sớm.”

“Anh biết rõ tàu lượn siêu tốc có vấn đề về chất lượng, vậy mà để kịp tiến độ khai trương, anh lại chọn hối lộ người kiểm định để lấy được giấy chứng nhận an toàn!

Anh có biết không, anh suýt nữa đã hại chết rất nhiều người rồi đấy!”

“Với tư cách là người chịu trách nhiệm doanh nghiệp, anh hoàn toàn không có chút trách nhiệm nào với sự an toàn tính mạng của du khách cả!”

Quả bom này, đối với những người bên dưới khán đài, là đòn chí mạng.

Vì nó liên quan trực tiếp đến sự an toàn của chính họ.

Ngay khoảnh khắc đó, họ không còn là những người ngoài cuộc, mà đã trở thành đám đông phẫn nộ!

10.

“Thương nhân vô lương tâm! Lấy mạng người ra làm trò đùa à?!”

“Nếu chúng ta không biết gì, ngày mai khai trương chính thức mà dính phải, ai mà tưởng tượng nổi hậu quả chứ…”

“Đáng ghét thật sự! Nên bị bắt bỏ tù hoặc xử bắn luôn mới đúng! Giận đến phát điên!”

Kỷ Diễn Trạch lúc này chẳng khác gì chuột chạy qua đường, bị tất cả mọi người lên án.

“Kim Lạc Lạc! Cô đang trả thù trắng trợn! Không có bằng chứng mà dám vu khống tôi!”

“Bằng chứng à? Tôi có chứ. Tôi đã giao hết cho cơ quan chức năng rồi. Có gì thì anh cứ lo mà khai cho rõ đi.”

“Khu vui chơi này tôi sẽ thu mua và trực tiếp điều hành.

Yên tâm đi, tôi sẽ sửa chữa toàn bộ những hạng mục có nguy cơ mất an toàn.

Tôi sẽ không như anh — một kẻ làm ăn vô trách nhiệm.”

Anh ta nhìn tôi như nhìn một sinh vật xa lạ.

Ánh mắt đầy khinh miệt và thù địch không hề che giấu.

Trong mắt Kỷ Diễn Trạch, tôi chưa từng có bất kỳ giá trị nào ngoài mảnh đất này.

Ngoài ra, tôi chỉ là một bà nội trợ vô dụng mà thôi.

“Cô thu mua? Cô cũng to gan thật đấy, lấy gì mà thu mua?”

“Cô ngoài việc nấu cơm, chăm con, thì biết làm gì? Cô có vốn liếng gì?”

Tôi bật cười.

“Quên nói với anh, tôi là bà chủ của chuỗi khu vui chơi DreamLand – Mộng Ảo Thế Gia lớn nhất cả nước.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)