Chương 6 - Món Quà Bất Ngờ Trong Lễ Cưới
Đọc từ đầu:
Anh ta rút chiếc điện thoại khác trong ngăn tủ đầu giường, gửi mấy tin nhắn, rồi đột ngột đứng bật dậy.
Ngay giây sau, một cái tát như trời giáng giáng thẳng lên mặt Bạch Lạc Dao.
“Con đàn bà đê tiện!”
Anh ta đưa điện thoại cho cô ta xem — là đoạn video từ camera giám sát.
Trong đó, Bạch Lạc Dao lén lút đi vào phòng nghỉ của Thẩm Kiến Quốc.
Ngay sau khi cô ta rời đi, ông lập tức phát bệnh.
Giang Tự mắt đỏ ngầu:
“Thảo nào Thẩm Lê nổi giận như vậy, thì ra mọi chuyện là do mày gây ra!”
“Mày có biết không, nếu không phải mày gây chuyện, Thẩm Lê đã không cưới người khác!”
“Giờ thì hay rồi, năm năm tính toán của tao, vì mày mà đổ sông đổ bể!”
Anh ta điên cuồng túm lấy tóc mình, rồi trợn mắt nhìn Bạch Lạc Dao đầy căm tức, kéo cô ta từ trên giường xuống, đập đầu cô ta vào tủ đầu giường.
Rầm!
“Aaa!”
Cô ta ôm đầu hét lên, nhưng Giang Tự không hề có chút thương tiếc.
Anh ta lạnh lùng chỉ vào cô ta, gằn giọng:
“Tao đã nhiều lần cảnh cáo mày đừng động đến Thẩm Lê, mày cứ cố tình không nghe!”
“Mày chẳng qua là con đàn bà leo lên giường tao để tìm đường đổi đời, ai cho mày cái gan đó mà đi gây chuyện với cô ấy?”
“Tao đúng là mù mới tiếp tục chu cấp cho mày, đúng là ngu mới yêu mày!”
“Loại như mày — con ranh từ vùng núi hẻo lánh, đáng ra nên quay về cái nơi rách nát đó!”
Mặt Bạch Lạc Dao trắng bệch.
Cô ta ghét nhất là bị người ta nói mình là gái miền núi, càng căm ghét việc bị so sánh với Thẩm Lê.
Thế mà hôm nay, chính Giang Tự đã xé toạc lớp mặt nạ đó.
Nước mắt không kìm được trào ra.
Cô ta nhìn người đàn ông mình yêu sâu đậm, không nhịn được châm chọc:
“Giang Tự, anh định đổ hết thất bại của mình lên đầu tôi sao?”
“Anh nói yêu Thẩm Lê — là yêu cha cô ấy có tài nguyên, là yêu công ty cô ấy lập nên.”
“Anh nói yêu tôi — chỉ vì tôi cũng nghèo hèn như anh, để anh có thể duy trì chút tự tôn rẻ mạt còn sót lại.”
“Thật ra anh chẳng yêu ai cả, anh chỉ yêu chính mình!”
Giang Tự tức điên.
Anh ta túm tóc cô ta, ném thẳng ra khỏi phòng, gầm lên:
“Cút! Cút ngay cho khuất mắt tao!”
Trong đêm tối tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng khóc của người phụ nữ và hơi thở dồn dập của người đàn ông.
Giang Tự nghĩ, anh ta không thể buông bỏ.
Năm năm tình cảm, anh ta không bỏ được.
Và anh ta tin, Thẩm Lê cũng không nỡ buông.
8
“Vợ à, sợi dây chuyền này đẹp lắm, mua thôi!”
“Vợ à, cái túi này rất hợp với khí chất của em, mua luôn!”
“Vợ à…”
Cả buổi chiều, miệng Hạ Tranh chưa từng ngừng nghỉ.
Anh như đang chơi một trò chơi tên là “Kỳ tích mang tên A Lê”, liên tục chọn ra những món đồ xa xỉ đeo lên người tôi.
Không chỉ vậy, anh còn dẫn tôi đi làm thủ tục công chứng, chuyển phần lớn tài sản dưới tên mình sang cho tôi.
Tôi vừa ngỡ ngàng vừa xúc động, nhưng trong lòng cũng dâng lên chút nghi ngờ.
Dù Hạ Tranh từng thầm thích tôi từ thuở mới lớn, nhưng anh đã ra nước ngoài nhiều năm như vậy, cớ gì lại vẫn luôn không thể quên tôi?
Hạ Tranh dứt khoát trả lời:
“Bởi vì em xứng đáng.”
Năm ấy, sau vụ tai nạn khiến anh liệt hai chân, chàng thiên chi kiêu tử từng rơi vào vực sâu tuyệt vọng.
Khi ấy, anh không muốn gặp ai, bởi mỗi người đến thăm đều nhìn chằm chằm vào đôi chân anh với ánh mắt thương hại, rồi giả vờ an ủi:
“Cậu nhất định sẽ ổn thôi.”
Chỉ có tôi là khác.