Chương 8 - Món Quà Bất Ngờ Sau Ly Hôn
Một lúc sau, cô ta đột nhiên lên tiếng:
“Tô Niệm, mình có thể hỏi cậu một câu được không?”
“Câu gì?”
“Cậu có thật sự yêu Cảnh Thâm không?”
Tôi sững lại, không ngờ cô ta lại hỏi câu này.
“Sao tự nhiên lại hỏi vậy?”
“Vì mình cảm thấy giữa hai người… hình như có vấn đề gì đó.”
Lâm Thi Thi nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc.
“Cảnh Thâm là một người rất tốt. Anh ấy xứng đáng được yêu bằng cả trái tim.”
Tôi nhìn cô ta, trong lòng bắt đầu dâng lên một cơn giận dữ.
“Bác sĩ Lâm chuyện giữa tôi và Họa Cảnh Thâm không cần cô bận tâm.”
“Mình chỉ là lo cho bạn thôi.”
Cô ta mỉm cười.
“Tô Niệm, cậu đừng hiểu lầm.”
“Tôi không hiểu lầm.”
“Thật ra…”
Lâm Thi Thi bỗng nói tiếp:
“Mình luôn cảm thấy mình và Cảnh Thâm mới là người hợp nhau hơn.”
“Tụi mình lớn lên cùng nhau, có rất nhiều điểm chung. Cùng ngành luật, cũng dễ hiểu cho công việc của nhau hơn.”
Trái tim tôi bất giác đập mạnh.
“Bác sĩ Lâm ý cô là gì?”
“Ý mình là nếu hai người thật sự không hợp, thì nên sớm kết thúc, như vậy sẽ tốt cho cả hai.”
Giọng điệu của cô ta rất nhẹ, như thể đang bàn chuyện thời tiết.
“Tình cảm mà miễn cưỡng thì chẳng đi đến đâu, đúng không?”
Tôi siết chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh.
“Bác sĩ Lâm tôi thấy cô nói đúng.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt cô ta.
“Tình cảm đúng là không thể cưỡng cầu. Nên nếu Họa Cảnh Thâm thật sự thích cô, tôi sẽ không cản.”
Đôi mắt Lâm Thi Thi sáng lên.
“Thật chứ?”
“Thật.”
Tôi mỉm cười.
“Nhưng có một điều cô nói sai.”
“Điều gì?”
“Cô nói hai người lớn lên cùng nhau. Nhưng theo tôi biết, tuổi thơ của Họa Cảnh Thâm không hề dễ dàng.”
“Bố mẹ anh ấy mất sớm, anh ấy phải tự mình vươn lên để có ngày hôm nay.”
Sắc mặt Lâm Thi Thi thay đổi rõ rệt.
“Cô không thật sự hiểu con người thật của anh ấy.”
Tôi nói tiếp.
“Cô chỉ thích con người thành công hiện tại của anh ấy, chứ không phải chính anh ấy.”
“Cô…”
“Hơn nữa, nếu cô thật sự là bác sĩ, hẳn phải biết phụ nữ mang thai cần gì.”
Giọng tôi bắt đầu lạnh đi.
“Cô đến đây gây áp lực cho tôi, điều đó hoàn toàn không tốt cho đứa bé.”
Sắc mặt cô ta cuối cùng cũng sầm xuống.
Cô ta đứng dậy, nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.
“Tô Niệm, đừng tưởng có thai rồi là có thể giữ chân được Cảnh Thâm.”
“Vậy cô nghĩ cô có thể giữ được anh ấy sao?”
Tôi cười nhạt.
“Chúng ta cứ chờ xem.”
Nói xong, cô ta quay người bước nhanh ra khỏi phòng bệnh.
Tôi dựa lưng vào gối, trái tim đập loạn không ngừng.
Những lời vừa rồi, có thể xem là đã chính thức xé toạc lớp vỏ bọc xã giao giữa chúng tôi.
Nhưng tôi không hối hận.
Có những chuyện… sớm muộn gì cũng phải dứt điểm.
Sau khi Lâm Thi Thi rời đi, tôi ngồi suy nghĩ rất lâu trong phòng bệnh.
Dù những lời cô ta nói nghe thật cay độc, nhưng cũng khiến tôi nhận ra một điều: tôi không thể tiếp tục trốn tránh nữa.
Vì bản thân, và vì đứa con trong bụng, tôi phải đối mặt với mối quan hệ này một cách dứt khoát.
Tối tám giờ, Họa Cảnh Thâm quay lại.
Trông anh rất mệt, nhưng vừa nhìn thấy tôi, ánh mắt anh lập tức dịu lại.
“Công việc ở công ty giải quyết xong chưa?” Tôi hỏi.
“Cũng tạm ổn rồi.”
Anh ngồi xuống cạnh giường.
“Thi Thi đâu rồi?”
“Cô ấy đi từ chiều rồi.”
“Cô ấy chăm sóc em ổn chứ?”
Tôi gật đầu, không nhắc đến chuyện xảy ra lúc trước.
Họa Cảnh Thâm lấy từ túi ra một hộp cháo. “Là món hoành thánh em thích ăn nhất đấy, ăn lúc còn nóng nhé.”
Tôi nhận lấy hộp cháo, trong lòng bất giác thấy ấm áp.
Anh vẫn nhớ sở thích của tôi.
“Họa Cảnh Thâm.”
Tôi vừa ăn mấy thìa cháo, vừa nhìn anh.
“Chúng ta nói chuyện đi.”
“Chuyện gì?”
“Chuyện giữa tụi mình.” Tôi đặt hộp cháo xuống.
“Em muốn biết thật sự anh đang nghĩ gì.”
Họa Cảnh Thâm im lặng vài giây, rồi nói: “Tô Niệm, anh muốn bắt đầu lại với em.”
“Vì đứa trẻ sao?”
“Không chỉ vì con.”
Ánh mắt anh vô cùng nghiêm túc.
“Tô Niệm, anh chưa bao giờ hết yêu em.”
“Thế còn Lâm Thi Thi?”
Khi tôi nhắc đến tên cô ta, gương mặt Họa Cảnh Thâm có chút khó xử.
“Thi Thi đúng là bạn anh, tụi anh quen nhau từ thời đại học.”
Anh nói chậm rãi.
“Sau khi cô ấy về nước gặp nhiều khó khăn, anh chỉ giúp đỡ chút ít. Nhưng anh chưa từng có tình cảm nam nữ với cô ấy.”
“Nhưng anh quan tâm cô ta quá mức…”
“Tô Niệm, anh thừa nhận là mình đã xử lý không khéo.”