Chương 8 - Món Nợ Từ Giang Hồ

Tôi mua cho anh ấy một chiếc điện thoại, mà anh ấy không rành lắm.

Tôi chỉ anh dùng nút ghi âm: giữ để nói, buông ra là gửi.

Anh học rất nhanh.

“Anh còn nhớ mặt chữ không?” – tôi hỏi.

“Anh viết được.” – anh thử nhấn mấy cái, hình như thật sự nhớ.

“Không được mất liên lạc với em đấy.” – tôi nghiêm mặt nói.

Anh xoa đầu tôi: “Ừ, anh nghe lời em.”

Trên đường đi, cứ nửa tiếng là tôi lại nhắn tin hỏi han.

Anh gõ rất chậm, nhưng vẫn luôn trả lời tôi.

“Anh ngủ một chút đi, dậy là tới nơi rồi.” – tôi nhắn.

“Ừ, nhưng anh sợ em không liên lạc được… anh sẽ lo.” – dòng tin nhắn anh gửi khiến tôi nằm trên giường mà nhảy cẫng lên.

Một trong những điều hạnh phúc nhất đời người – chính là người từng đánh mất, nay lại tìm thấy.

“Em không sợ đâu, em tin anh, nghỉ ngơi đi nhé.” – tôi nhắn lại.

Anh ngoan ngoãn không gửi thêm tin nào.

Tôi cũng tranh thủ chợp mắt một lát.

Vừa tỉnh dậy, tôi gọi điện ngay: “Anh đang trên đường về rồi đúng không?”

“Hạ Hạ… mấy chú về trước rồi, mai anh sẽ bắt xe về sau.”

Tim tôi đập thình thịch, giọng nghẹn ngào: “Anh… anh đổi ý rồi à?”

“Không có. Nếu anh đổi ý thì đã không nghe máy em nữa rồi.

Anh vẫn luôn ở đây, đừng sợ.”

Tôi còn chưa kịp đáp thì nghe thấy một giọng quen thuộc:

“Đầu đất, ra đây nói chuyện một lát.”

“Anh cúp máy trước nhé, đừng lo.”

Tôi vừa đặt điện thoại xuống thì chuông cửa vang lên.

“Anh sợ em lo mà ăn không nổi, đi thôi, đi ăn với anh.”

Lúc ăn, anh Lâm cứ nhìn điện thoại mà cười tủm tỉm.

Mất hình tượng, quá mất hình tượng.

“Anh Lâm anh cười cái gì thế?” – tôi tò mò.

“Anh từng hứa với một cô gái, rằng nếu tìm được em trai, anh sẽ ở bên cô ấy.

Hôm qua anh đăng story, cô ấy chủ động nhắn cho anh.”

“Nhưng mà anh như vậy là không tốt đâu… sao để người ta đợi anh lâu vậy chứ?”

“Là cô ấy tự nói mà. Cô ấy là con gái của chú hôm qua đấy, người anh theo đuổi từ trước.

Hồi nhỏ cô ấy lớn lên cùng bọn anh, cũng coi như bạn thanh mai trúc mã với Việt Dã.”

Tôi hiểu rồi.

Hóa ra… không chỉ mình tôi, mà có rất nhiều người… đều đã đợi anh ấy quay về.

Trước khi ngủ, tôi nhận được điện thoại.

“Ngủ chưa?” – giọng Việt Dã vang lên.

“Chưa đâu.” – tôi nói.

“Anh sợ em nằm nghĩ lung tung không ngủ được, nên gọi cho em.”

Trái tim tôi như nở hoa.

“Đừng sợ, mai anh sẽ mua vé chuyến sớm nhất.

Trước khi em mở mắt ra, anh sẽ về đến nhà.”

Rõ ràng là khoảnh khắc hạnh phúc, vậy mà nước mắt tôi cứ muốn rơi.

“Việt Dã… em yêu anh lắm.” – tôi nói.

Anh khựng lại một chút, rồi nói:

“Sao anh thấy… hình như đây phải là lời của anh mới đúng ấy.”

17

Cả đêm anh ấy không tắt máy, tôi yên tâm mà chìm vào giấc ngủ.

Sáng tỉnh dậy, tôi không thấy anh đâu.

“Lại gạt em rồi.” – tôi phụng phịu cầm điện thoại lên, phát hiện sau khi cuộc gọi bị ngắt, anh đã gọi lại từ nửa tiếng trước.

“Việt Dã…” – tôi khẽ gọi.

Đầu dây bên kia vang lên tiếng lách cách, lạch cạch.

“Bảo bối, anh đang nấu ăn, dậy rửa mặt đi.” – anh nói.

Tôi lập tức đặt điện thoại xuống, chạy chân trần ra ngoài. Vừa đến bếp đã thấy anh đang loay hoay.

Anh quay đầu lại, thấy tôi không mang dép thì nhíu mày.

“Đi mang dép vào, tay anh đang bận, không rảnh kéo em ra đâu.” – anh nói.

Tôi chạy tới, xoay mặt anh lại hôn một cái.

“Cẩn thận, dầu bắn đấy.” – anh hơi bất đắc dĩ.

Tôi ngoan ngoãn quay về thay đồ, rửa mặt xong bước ra thì bàn ăn đã được bày đầy món.

Là những món trước đây anh từng nấu cho tôi.

Tôi nhìn anh đầy nghi ngờ.

“Chưa nhớ hết, nhưng nhớ được hơn phân nửa rồi… vẫn còn hơi rối.” – anh nói.

Tôi thấy xót xa, chui vào lòng anh:

“Anh đừng ép mình nhớ quá, em sợ có tác dụng phụ.”

Anh nhẹ nhàng xoa lưng tôi:

“Cũng đúng, mấy hôm nay khó ngủ thật.

Nên chưa sáng hẳn là anh đã đến rồi.”

Ăn xong, anh vào phòng ngủ của tôi.

Quầng thâm mắt hơi rõ.

“Muốn em ngủ cùng không?” – anh hỏi.

“Muốn.” – tôi cười, lật chăn chui vào.

“Mùi này quen lắm, Hạ Hạ.”

“Là sữa tắm anh từng mua cho em đó.

Anh hay dùng ké, em không đổi mùi.”

Anh ôm tôi thật chặt, hơi thở dần đều.

Tôi ngủ nhiều quá nên chẳng ngủ thêm được.

Chỉ khẽ vuốt gáy anh, cảm thấy hạnh phúc khôn tả.

Một tuần sau, anh bắt đầu quen với mọi thứ trong nhà.

Tôi lên kế hoạch đưa anh đi leo núi, rồi ghé lại trường học.

Nơi hai đứa từng ở hồi hè năm lớp 12, không biết giờ còn thế nào – tranh thủ đi xem một chuyến.

Mỗi ngày tôi đều kể cho anh nghe rất nhiều chuyện cũ.

“Anh thấy có chút quen quen.” – lần nào anh cũng trả lời như vậy.

Chiều hôm đó, có người đập cửa rất mạnh, làm tôi giật mình chạy ra mở.

Khi tôi vừa định chạm tay vào tay nắm cửa, anh đã ấn tay tôi xuống.

“Sau này gặp tình huống thế này, gọi anh trai đến trước, được không?”

Tôi nghiêng đầu nhìn anh, anh cúi xuống hôn nhẹ tôi một cái.

Ôm tôi trong lòng, anh mới mở cửa. Trước mặt là đám người từ ngôi làng hôm trước.

Cô gái kia vừa nhìn thấy tôi liền dùng sức đẩy tôi ra.

“Đầu đất à, mình về nhà được không? Em không đánh anh nữa đâu.”

“Đây mới là nhà của anh. Anh sẽ không đi đâu cả.” – tôi lập tức nổi giận, ai cũng đừng hòng cướp anh khỏi tôi một lần nữa.

Anh sững người, rồi lạnh giọng:

“Tại sao cô lại đẩy cô ấy?”

Ánh mắt anh bỗng lạnh đến đáng sợ:

“Tôi đã nói rồi, giữa chúng ta… đã không còn liên quan gì.”

Anh trước giờ vẫn vậy – ngoài tôi ra, với người khác luôn là vẻ dữ dằn, xa cách.

“Các người nuôi tôi bao nhiêu năm, tôi làm không công cho các người bấy nhiêu năm.

Chưa kể trong khoảng thời gian đó còn đánh đập, hành hạ thân thể tôi.

Tôi không kiện các người đã là có tình có nghĩa rồi.”

“Thế còn ở nhà tôi ăn chùa uống chùa thì tính sao hả?” – một ông chú lớn tiếng quát.

“Ba!” – cô gái lo lắng dậm chân ngắt lời.

“Đầu đất, tụi mình từng có rất nhiều kỷ niệm vui vẻ mà, anh quên rồi sao?” – cô ta đột nhiên nắm chặt tay anh.

“Chỉ là với em thì vui.

Còn với anh… trong tim anh bây giờ chỉ có cô ấy.” – Việt Dã gạt tay cô ta ra, kéo tôi lại gần hơn một chút.

“Nếu các người muốn yên chuyện, đưa mười vạn đây.

Dù sao lúc nó bị thương, là tụi tôi chăm sóc. Không có tụi tôi thì giờ chắc nó chết rồi.” – một người khác lên tiếng.

“Được thôi, tôi sẽ đưa.” – giọng Lâm Việt Tịch vang lên từ phía sau.

“Nhận tiền xong cút ngay. Nếu còn quay lại, tôi báo cảnh sát.” – anh mang theo trợ lý đi cùng.

Ngay lập tức chuyển khoản cho họ. Cô gái khi rời đi vẫn luyến tiếc không nỡ.

Tôi vội ôm lấy Việt Dã, trong lòng thấp thỏm bất an.

“Đừng sợ. Dù em có đuổi, anh cũng sẽ không rời đi nữa đâu.” – anh thì thầm.

“Ôm nhau bao lâu nữa vậy trời?” – anh Lâm tàn nhẫn phá hỏng bầu không khí.

Anh đặt một xấp tài liệu, hợp đồng đủ loại trước mặt Việt Dã.

“Không cần đọc ký và lăn tay là được.”

Giấy chuyển nhượng cổ phần, sổ hồng, đủ thứ linh tinh.

“Chào mừng em về nhà, em trai. Mấy món quà này… anh giữ cho em từ lâu rồi.”

18

Hơn một năm sau, tôi quay lại công ty, bận đến mức đầu tắt mặt tối.

Bỗng có một cánh tay ôm lấy eo tôi:

“Bảo bối, em lại không thèm để ý đến anh.”

“Anh không thấy em sắp bận chết luôn rồi à?”

Anh chụt một cái lên mặt tôi:

“Hôm nay là thứ Sáu, tối gặp nhé.”

Nói xong thì rời khỏi văn phòng.

Suốt năm qua trí nhớ của anh đã phục hồi được khoảng bảy tám phần, gần như nối lại đầy đủ rồi.

Anh nói thật ra không phải hoàn toàn quên, chỉ là mọi thứ mơ hồ, anh cũng từng nghĩ đến chuyện bỏ đi để tìm lại ký ức.

Nhưng họ quản quá chặt, cũng không có tiền để tự sống.

Người đã đẩy anh xuống biển hồi đó, là kẻ từng được anh dẫn dắt, nên không ra tay quá nặng, còn cố ý tránh những chỗ hiểm.

Nhờ vậy mà anh mới có thể sống sót.

Cuộc sống của chúng tôi đã dần đi vào quỹ đạo.

“Anh đừng có bóc lột bảo bối của em như vậy, cô ấy bận đến mức không để ý tới em nữa rồi.” – giọng Việt Dã từ bên trong vang ra, nghe rõ là đang làm nũng.

“Cậu có năng khiếu thì đừng có lười biếng như thế. Học tập cô ấy đi, nghiêm túc biết bao nhiêu.” – anh Lâm đáp.

“Anh giao cô ấy cho em quản đi, được không?”

“Không được. Cô ấy ở bộ phận thư ký là tốt nhất. Người nhà thì mới tin tưởng được.”

“Trên TV thư ký toàn là mấy cô xinh đẹp đứng một chỗ là được, còn ở đây thì cô ấy cứ chạy tới chạy lui suốt ngày.”

“Lâm Việt Dã, im ngay. Dự án tiến triển đến đâu rồi mà ngày nào cũng vô đây than vãn?” – tôi đi vào, đưa tài liệu cho anh Lâm.

“Tôi đã xem hợp đồng rồi, không có vấn đề gì, có thể ký luôn.”

Tôi quay đầu thì thấy Việt Dã đang đứng im chịu phạt, vẻ mặt ấm ức muốn khóc.

“Tôi làm xong việc rồi, tan làm trước nhé.” – tôi nói với anh Lâm.

“Ừ.” – anh đáp một tiếng.

“Việt Dã, đi thôi.”

Anh đang dỗi, vừa nghe vậy liền vui mừng bước theo, còn ôm eo tôi luôn.

“Ở công ty thì chú ý hình tượng một chút được không?” – tôi nhắc anh.

“Không được. Anh mà giữ hình tượng, lỡ người khác cướp em thì sao?”

Trong văn phòng, tôi ngồi trong lòng anh, vừa xem điện thoại vừa đặt vé xem phim.

Hôm nay là thứ Sáu, xem phim xong về còn có thể “chiến một trận”, ngày mai ngủ nướng tới trưa.

Cằm anh tựa lên vai tôi, tay nhẹ nhàng đặt trên bụng tôi.

“Đặt vài phần bắp rang nha.” – anh nói nhỏ.

“Một phần bắp lớn.” – anh nói.

Sau khi đặt thêm hai ly nước, hai đứa nắm tay nhau bước ra khỏi công ty.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, tôi đã quên sạch tối qua xem phim gì.

“Em đói rồi.” – tôi nói với anh.

Anh hôn nhẹ lên trán tôi, rồi xuống giường vào bếp nấu ăn.

Tôi đứng trước cửa sổ sát đất vươn vai, anh đi tới vỗ vào lưng tôi một cái:

“Mặc đồ vào đi, toà nhà đối diện có khi nhìn thấy đó.”

Tôi quay đầu cắn nhẹ môi anh:

“Anh à, gương bên ngoài không xuyên qua được đâu.”

Anh bỗng nổi hứng, ôm chặt lấy tôi mãi không buông.

Hôm đó khi anh nhận một dự án, có một nữ khách hàng vừa gặp đã nhìn trúng anh.

Đứng trước mặt tôi, ánh mắt như muốn lột sạch từng lớp quần áo của anh.

“Bảo bối, anh sai rồi, anh thật sự không làm gì hết…

Anh sai rồi mà, em đừng giận nữa có được không?” – anh lải nhải bám theo tôi.

Tôi không nói gì, đi thẳng vào văn phòng, anh liền kéo tôi đè lên tường.

Sau lưng vang lên tiếng ho hai lần:

“Đây không phải là khu vực hoang dã, Việt Dã à, cậu biết giữ ý một chút đi.”

Tôi thoát ra khỏi anh, đưa hồ sơ cho anh Lâm:

“Con người không đáng tin, việc hợp tác nên cân nhắc lại, cảm giác có chút rủi ro.”

“Trợ lý vừa tra, đúng là điểm tín dụng bên đó hơi thấp.” – anh Lâm gật đầu rồi rời đi.

Việt Dã lại sán tới:

“Vừa rồi em trả đũa riêng phải không?”

Chỉ cần nhìn gương mặt đẹp trai với cơ bụng săn chắc của anh…

“Không hề. Anh Lâm cũng nói là tín dụng không đủ mà.”

“Em không thể dỗ anh một câu à?” – anh xụ mặt, tội nghiệp thấy rõ.

Tôi đưa tay xoa má anh:

“Tối nay thưởng thêm cho anh một bữa nhé.”

Vì “không biết kiềm chế”, đứa bé đến hơi bất ngờ.

Chức vụ của tôi cũng tạm nhường lại cho người khác.

Tôi ở nhà ăn uống, xem phim, Việt Dã thì nửa tiếng lại gọi một lần.

“Về nhà ngày càng sớm nha.”

“Công ty đã thiếu em rồi, em đừng có tan làm sớm thêm nữa. Ở lại giúp anh Lâm chút đi.”

“Không cần giúp đâu. Anh ấy lại tuyển được trợ lý siêu đắc lực rồi.”

“Ảnh kéo cả bạn gái ảnh về làm rồi ấy.” – Việt Dã vò đầu bứt tóc, cáu cáu.

“Sau này em phải thuộc quyền quản lý của anh.” – anh nhào tới đè tôi xuống.

“Em đang mang thai đó, Việt Dã à, giữ chút liêm sỉ đi.”

Anh bật dậy, xoa nhẹ bụng tôi.

Anh đặt một cái giường siêu mềm cạnh cửa sổ lớn cho tôi, rồi xin nghỉ ở nhà chờ cùng tôi sinh con.

Một lần tỉnh dậy giữa giấc ngủ trưa, tôi vô tình nhìn vào gương, thấy ánh mắt dịu dàng đầy yêu thương của anh đang nhìn tôi.

Anh không biết tôi đã thức.

Tôi lại yên tâm nhắm mắt, rúc sâu hơn vào lòng anh.

Tôi nghĩ, chúng tôi rồi sẽ có một mái nhà hạnh phúc.

Chỉ hơi lo một chút… nếu con giống anh… có khi ngốc mất.