Chương 7 - Món Nợ Phải Trả Của Hứa Đình
Cho dù tôi là người bị hại, thì pháp luật vẫn buộc tôi phải gánh món nợ ấy.
Khi tôi còn đang bế tắc, nước mắt chực trào, thì dưới phần bình luận của buổi livestream, hàng chục nghìn khán giả bắt đầu gửi tin nhắn:
“Nữ thủ khoa, mau đăng mã QR nhận tiền đi! Chúng tôi quyên góp giúp cô trả nợ!”
“Đúng đó, số tiền này đâu phải cô vay, sao lại để cô phải trả! Còn con nhỏ kia chắc chẳng còn xu nào, chờ nó trả thì đến sang năm nhuận cũng chưa xong, lúc đó tiền lãi lại chồng chất thêm!”
“Chuẩn luôn! Cả trăm nghìn người đang xem đây, nếu ai cũng góp chút ít, chắc chắn có thể giúp cô trả hết! Coi như được hưởng ké vận may của thủ khoa quốc gia vậy!”
Tôi vội vàng xua tay:
“Không cần đâu, đây là chuyện của tôi, tôi có thể tự giải quyết được.”
Nhưng thật ra, tôi cũng chẳng biết mình phải giải quyết thế nào.
Hứa Quốc Đống nhìn thế nào cũng chẳng giống người tốt đẹp gì. Dù ông ta là cha ruột của tôi, nhưng tiền của ông ta, tôi không muốn đụng tới.
Tôi lấy điện thoại ra, mở danh sách bạn bè WeChat, định xem có thể cầu cứu được ai.
Chưa kịp nghĩ xong, một phóng viên nhanh tay cướp lấy điện thoại của tôi, mở ngay mã nhận tiền và giơ thẳng lên trước hàng chục ống kính livestream.
Tôi còn chưa kịp ngăn lại, thì âm thanh báo chuyển khoản ting ting ting vang lên liên tục.
Năm phút sau, tôi nhìn lại tài khoản — năm trăm vạn!
Trả xong ba trăm vạn tiền vay nặng lãi, vẫn còn dư hai trăm vạn.
Tôi chết lặng tại chỗ. Xem ra số tiền này, có muốn từ chối cũng không được nữa rồi.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ đành nhận lấy, rồi nói với hàng triệu khán giả trong phòng livestream rằng — tôi sẽ chia sẻ toàn bộ kinh nghiệm học tập và ôn thi của mình trong suốt ba năm cấp ba, coi như đền đáp lại tấm lòng của họ.
Khi thấy tôi được cư dân mạng giúp đỡ, chỉ trong chốc lát đã trả hết nợ, các bạn cùng lớp cũng học theo, bắt đầu cầu xin trên mạng.
Không ngờ, điều họ nhận được lại là làn sóng mắng chửi dồn dập:
“Nhìn lại mình đi, chúng tôi quyên góp cho thủ khoa là để lấy may, chứ quyên cho đám các người thì được gì? Được ngu thêm à?”
“Đúng đấy! Nếu không vì các người tham tiền, làm sao bị con nhỏ kia lừa?”
“Có giỏi thì đi đòi lại của Hứa Kiều Kiều đi! Cư dân mạng có tiền, nhưng không phải kẻ ngu đâu nhé!”
Tôi vốn chẳng định so đo với bọn họ nữa, nhưng nghe những lời đó, tôi lại cảm thấy sảng khoái vô cùng.
Quả nhiên, miệng lưỡi của dân mạng đúng là vũ khí lợi hại nhất thế gian.
Sau khi tôi được minh oan hoàn toàn, một đám phóng viên lại vây quanh không cho tôi đi, tranh nhau phỏng vấn “thủ khoa hot nhất mạng”.
Đến khi kết thúc phỏng vấn, trời đã hơn mười giờ đêm.
Tôi mở điện thoại — trong tài khoản lại tăng thêm vài triệu nữa.
Tôi chỉ biết chống trán cười khổ: chẳng lẽ cư dân mạng định gây quỹ cho tôi học đại học sao?
Đang suy nghĩ xem nên xử lý số tiền này thế nào, thì Thẩm Khôn Ninh bất ngờ chặn đường tôi.
Không biết từ đâu anh ta kiếm ra được một bó hoa hồng trắng, đưa thẳng vào tay tôi.
“Đình Đình, trước đây là anh sai, anh bị Hứa Kiều Kiều làm cho mờ mắt nên mới làm nhiều chuyện khiến em tổn thương. Em tha thứ cho anh được không?”
“Chỉ cần em đồng ý, anh nhất định sẽ bù đắp cho em thật tốt.”
Tôi nhướng mày:
“Anh lấy gì mà bù? Chính anh đang gánh mấy trăm vạn tiền nợ còn chưa trả nổi đấy.”
Khuôn mặt Thẩm Khôn Ninh thoáng lộ vẻ lúng túng:
“Không phải cư dân mạng vừa quyên cho em mấy triệu sao? Dù gì em cũng đâu cần dùng hết, hay là… em cho anh mượn tạm, giúp anh trả nợ, được không?”
“Dù sao chúng ta cũng từng bên nhau lâu như thế, em chẳng lẽ nhẫn tâm thấy anh khổ chết à?”
Tôi cười lạnh. Tưởng rằng hắn thực sự biết hối cải hóa ra lại chỉ chực chờ lợi dụng tôi.
Đúng là bản chất không bao giờ thay đổi — kiếp trước hắn còn dám đổ lỗi cho tôi vì cái chết của Hứa Kiều Kiều, sao có thể dễ dàng “thành người tốt” được?
Nghĩ đến đó, tôi ném thẳng bó hồng trắng đầy gai vào mặt hắn.
“Cút! Nếu không, tôi sẽ tung hết chuyện xấu của anh lên mạng, để dân mạng ném đá anh đến chết!”
Trước đây, Hứa Kiều Kiều từng nói nếu tôi không đi du lịch tốt nghiệp, cô ta sẽ kêu người mạng xã hội tấn công tôi, còn Thẩm Khôn Ninh thì vỗ tay hưởng ứng.
Giờ thì hay rồi — tội danh “kích động cư dân mạng” này, tôi nhận luôn cho trọn vai.
Quả nhiên, khi tôi vừa dứt lời, Thẩm Khôn Ninh run rẩy, sắc mặt tái mét. Gai hoa hồng cứa một đường rớm máu trên má, nhưng hắn chẳng còn dám kêu tiếng nào, chỉ lảo đảo quay người bỏ chạy, biến mất ở cuối hành lang.
Giờ có bằng chứng trong tay, tôi tin hắn sẽ không còn dám bén mảng đến quấy rầy tôi nữa.
Dù nhà hắn khá giả, nhưng khoản nợ nặng lãi vài trăm vạn kia đủ khiến hắn không ngóc đầu nổi.
Còn Hứa Kiều Kiều, vẫn cố giả ngất, mặc kệ y tá ấn nhân trung cũng chẳng chịu tỉnh.
Bất đắc dĩ, y tá đành đẩy cô ta vào phòng phẫu thuật, chuẩn bị kích điện hồi sức.
Ai ngờ, vừa nghe đến “kích điện”, cô ta hoảng sợ bật dậy ngay lập tức.