Chương 6 - Món Nợ Cuối Cùng

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

6.

“Mày là ai?”

Thẩm Yến Châu cau có hỏi.

“Mày với Thẩm Huyên có quan hệ gì? Cô ta rốt cuộc trốn ở đâu, mau nói!”

Người hàng xóm – bác gái vừa bước vào – trách móc liếc anh ta một cái.

Không hài lòng nói:

“Cậu chính là anh trai của Thẩm Huyên phải không. Thẩm Huyên từng dặn, đồ của nó phải giao lại cho cậu.”

Nói rồi, bà từ nhà mình khiêng ra một thùng bản thảo tranh dày cộp.

Khác với những bức tranh được cẩn thận đóng khung trước đó.

Những bản thảo này thô ráp, ố vàng, nét vẽ nguệch ngoạc.

Nhưng chính cả thùng tranh thô ráp ấy, lại ghi chép trọn vẹn và ngắn ngủi cuộc đời của tôi.

Bác gái nhìn Thẩm Yến Châu, bất lực thở dài.

“Phải nói con bé Thẩm Huyên thật khổ, còn trẻ như thế mà mắc phải căn bệnh kia.”

“Hồi nó được chẩn đoán, cả khu chúng tôi bàn nhau quyên góp, nhưng nó nhất quyết không nhận, còn đem tiền học phí trước đây trả lại.”

“Đứa nhỏ này đáng thương, nhưng tấm lòng lại quá tốt.”

“Trước khi đi, nó dặn tôi rằng, nếu một ngày nào đó có một người đàn ông cao lớn tới tìm, thì hãy đưa cho anh ta những bản thảo này. Nếu không có ai tới, thì bảo tôi chôn nó là được.”

Nói đến đây, giọng bà thêm vài phần trách móc.

“Cậu cũng thật là, giàu có đến vậy, làm ông chủ lớn, mà ngay cả khi em gái ruột chết cũng không đến nhìn mặt một lần.”

“Tôi nghe nói rồi, bệnh của Thẩm Huyên không phải không chữa được, chỉ là nó không có tiền, không nỡ tiêu.”

Thẩm Yến Châu ngẩn người thật lâu, ánh mắt trống rỗng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Miệng lẩm bẩm không ngừng:

“Không thể nào.”

“Không thể nào, Thẩm Huyên sao có thể chết chứ?”

“Hơn nữa, sao nó lại không có tiền chữa bệnh. Cái hộp trang sức mẹ để lại, chỉ cần bán đi một món thôi cũng đủ cho nó chữa bệnh rồi mà…”

Nói xong, ngay cả anh ta cũng phản ứng lại.

Nếu tôi thật sự muốn bán trang sức.

Thì sao lại phải chen chúc trong căn gác xép cũ nát này, mở một phòng vẽ nhỏ nhoi để sống qua ngày?

Tôi… thật sự không nỡ.

Thẩm Yến Châu quay đầu, giọng run run:

“Bà nói Thẩm Huyên chết rồi, vậy mộ nó ở đâu?”

“Mộ gì mà mộ. Nó trước khi đi dặn, tùy tiện tìm chỗ nào chôn là được.”

“Chúng tôi cũng chẳng khá giả gì, góp được chút tiền, liền chôn nó ở bãi đất hoang sau núi.”

Nghe vậy, Thẩm Yến Châu bất ngờ bật dậy, xô đám đông, vội vã chạy ra ngoài.

Cho đến khi cơn gió chiều lùa qua mới khiến anh ta tỉnh táo đôi chút.

Anh ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập mờ mịt và sợ hãi.

Ở bãi đất hoang sau núi, hiếm người đặt chân tới.

Chỉ có một gò đất nhỏ nằm giữa đám cỏ dại.

Những cành cây dài theo gió đung đưa, như một lời thì thầm vô thanh.

Thẩm Yến Châu, cái tên ngu ngốc này.

Đến nước này rồi, anh ta vẫn không chịu tin tôi đã thật sự chết.

Anh ta dùng tay điên cuồng bới tung nấm mồ.

Miệng lẩm bẩm:

“Không, không thể nào.”

“Tao không tin mày đã chết. Bao nhiêu năm qua chúng ta còn chưa phân thắng bại, sao mày có thể chết trước được?”

“Dậy đi, mau dậy đi! Đồ tiện nhân, dựa vào cái gì mà bỏ tao lại một mình để đi chết!”

Đám vệ sĩ chạy theo vốn định tới giúp.

Nhưng khi nhìn thấy Thẩm Yến Châu, bọn họ đều sững lại.

Không biết từ lúc nào, gương mặt anh ta đã đẫm nước mắt.

Anh ta như kẻ điên, ngồi trước mộ tôi rất lâu.

Lúc thì khóc, lúc lại cười, lúc chỉ thẳng vào tôi mà chửi rủa.

Mãi đến khi mặt trời ngả về tây, anh ta mới loạng choạng đứng dậy.

“Đi điều tra hết cho tao, xem mấy năm nay Thẩm Huyên đã trải qua những gì. Tao muốn biết toàn bộ, càng chi tiết càng tốt!”

Thuộc hạ lĩnh mệnh, rồi chỉ vào thùng tranh kia.

“Vậy những thứ này, xử lý thế nào?”

“Đem về nhà tao.”

Về đến nhà, Thẩm Yến Châu run rẩy lấy bật lửa ra.

Có lẽ do cơn xúc động vừa rồi khiến cơ thể anh ta chịu không nổi.

Cũng có lẽ là vì một lý do nào khác.

Anh ta lặp đi lặp lại nhiều lần, mới chật vật châm được điếu thuốc.

Ra sức giữ bình tĩnh.

Thế nhưng khi vô thức lật một trang bản thảo, anh ta lại không thể kiềm chế mà bật khóc.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)