Chương 1 - Món Nợ Của Thiệu Đạo Tịch

Ta được Thiệu Sơn cứu ra từ bãi tha ma loạn táng.

Hắn vừa gặp ta đã động tâm.

Hắn năn nỉ nghĩa phụ cho phép mang ta về Giang Nam thành thân.

Trên đường đi bái kiến nghĩa phụ, hắn dặn ta.

“Nghĩa phụ ta lòng dạ độc đoán, khó mà chung sống.

Người ấy vì giữ quyền lực, đến thê tử cũng có thể dâng tiến vào cung.

Chờ đến khi tạo phản thành công, mới bị báo rằng thê tử đã chết từ lâu trong lãnh cung, cỏ trên mộ đã cao quá đầu người.

Nghĩa phụ ta không rơi nổi một giọt lệ, vậy mà lại quỳ trước mộ, đào thi thể lên, cử hành lễ sắc phong Hoàng hậu.”

Thiệu Sơn càng nói càng lắc đầu.

Còn ta càng nghe càng rùng mình.

Ta gắng gượng nở một nụ cười, hỏi:

“Dám hỏi quý danh của nghĩa phụ huynh là gì?”

1

Thiệu Sơn sững người, tựa hồ không ngờ ta lại dám cả gan hỏi thẳng một câu như thế.

Hắn chợt mỉm cười thông cảm, “Muội dưỡng thương trên núi đã lâu, chẳng biết chuyện hạ sơn cũng là thường tình.”

Hắn kể, mấy năm nay giang sơn đã đổi chủ, nghĩa phụ hắn chính là Nhị gia họ Thiệu ở Long Tây năm xưa — nay là tân đế.

Thiệu Sơn cúi sát lại gần, khẽ ghé bên tai ta thì thầm:

“Là người mang danh hiệu Đạo Tịch ấy.”

Thiệu Đạo Tịch.

Xe ngựa lăn bánh vào lối cổng cung, liễu rủ tiêu điều.

Sắc mặt ta tái nhợt, nắm chặt dải tua mạ vàng treo bên cửa sổ xe.

Thiệu Sơn ngỡ ta bị danh tiếng nghĩa phụ dọa cho khiếp đảm, liền siết chặt bàn tay lạnh băng của ta, cười dỗ:

“Sao lại sợ đến vậy? Là ta sai, không nên nói mấy chuyện ấy cho muội biết. Yên tâm đi, nghĩa phụ nuôi con nuôi nhiều lắm, ta là đứa hắn chẳng đoái hoài nhất. Lần này vào cung, cùng lắm chỉ đến chào Thái hậu mà thôi.”

Nghe vậy, ta mới gượng cười, trong lòng âm thầm trách mình yếu đuối, chỉ nghe thấy tên người kia đã hoảng hốt không yên.

Ta dựa vào vách xe, khẽ vỗ lên má mình.

Không có tiền đồ.

Kim Từ Nhi ngày xưa nơi lãnh cung đã sớm chết rồi, xác thịt hẳn cũng mục nát không còn.

Hiện tại ta là A Oanh, con gái nghèo bị bỏ lại nơi bãi tha ma, diện mạo không có lấy một điểm tương đồng với bản thân năm xưa.

Mẫu thân ruột có đến cũng chẳng nhận ra.

Việc cấp bách lúc này là mau chóng vào cung qua loa một lượt, sớm sớm đổi thân phận, trở lại Giang Nam tìm ca ca — nghe nói đã thành thủ lĩnh thủy phỉ — mà thoát thân.

Đến khi đó, bất kể Thiệu Sơn là con ai, trời cao hoàng đế xa, chẳng ai lần ra được dấu vết của ta.

Chỉ là…

Ta len lén liếc sang Thiệu Sơn bên cạnh — người đang vụng về bóc lựu dỗ ta an lòng — trong lòng thoáng chột dạ.

Thiệu Đạo Tịch suy cho cùng cũng từng nợ ta một món ân oán, vậy thì… ta lừa gạt đứa con nuôi của hắn một chút, chắc cũng không đến nỗi quá tệ đâu.

2

Thái hậu quả nhiên không nhận ra ta.

Người vẫn giữ dáng vẻ hiền hậu đa sầu như thuở xưa, tay khẽ lần chuỗi tràng hạt, tay áo phảng phất hương trầm thanh nhã.

“Người một nhà, không cần đa lễ. Đứng dậy, để ta nhìn con một chút.”

Ta chậm rãi đứng lên, bị bà nhẹ nhàng kéo lại, nghiêng người quan sát tỉ mỉ.

Dù sao cũng từng là người quen cũ.

Lưng ta khẽ rịn mồ hôi lạnh.

Hồi lâu, bà mới mỉm cười, buông tay ta ra.

“Là một cô nương tốt. Khó trách Sơn nhi vốn tính lãnh đạm, hai năm nay trong lòng ngoài miệng vẫn luôn nhắc mãi không thôi.”

Ta sợ nhiều lời sẽ lộ, bèn giả vờ xấu hổ, cúi đầu mím môi, lùi về đứng sau lưng Thiệu Sơn.

Thiệu Sơn nhìn ta với ánh mắt đầy trìu mến, thi lễ với Thái hậu:

“A Oanh da mặt mỏng, xin nương nương chớ trách.”

Thái hậu khẽ cười, “Hiểu được yêu thương người trong lòng… rất tốt.”

Rồi buông một tiếng thở dài.

“Điểm ấy thật giống nghĩa phụ ngươi thuở trước.”

Tất cả đều ngẩn ra.

Ta ngẩng đầu, thấy giữa chân mày bà thấp thoáng nét u sầu chẳng rõ lý do, mới phát hiện tóc mai vốn đen nhánh giờ đã điểm bạc.

Khói hương từ lò Bác Sơn quẩn quanh, Thái hậu như chìm vào ký ức, vô thức thì thầm:

“Ngươi không biết… khi hắn yêu một người, thật sự còn sâu đậm hơn bất kỳ ai. Mang giày, chải tóc đều đích thân làm. Dù đang trấn thủ ngoài quan ải, cũng cưỡi ngựa trở về, chỉ để cùng thê tử mừng một đêm sinh nhật.

“Lúc đó ta mới cảm thấy… hắn như một con người…”

Không ai dám lên tiếng.

Trong tĩnh mịch, ta siết chặt ngón tay giấu trong tay áo, ép mình bình tĩnh, cúi đầu lặng lẽ.

Đúng lúc ấy, một thái giám khom lưng bước vào, cung kính bẩm:

“Bệ hạ từ Đế lăng hồi cung, đã thiết yến trong cung, nói muốn đích thân ban hôn.”

Cái gì?

Chẳng phải nói Thiệu Sơn không được coi trọng sao?

Ta ngoái nhìn Thiệu Sơn.

Hắn lộ rõ vẻ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

3

Đến yến tiệc trong cung, ta mới hiểu lời Thiệu Sơn quả không hề ngoa.

Dưới trướng Thiệu Đạo Tịch quả thực nuôi không ít nghĩa tử, trừ bốn người có mặt hôm nay, ở bốn vùng biên cảnh cũng đều có bốn con trai. Cộng cả hắn lại, vừa tròn chín vị.

Hắn ghé tai nói nhỏ với ta:

“Nghĩa phụ hậu cung để trống, cũng không có ý chọn tú nữ để sinh hoàng tử.”

Bởi vậy tám vị nghĩa huynh kia trong bóng tối đều ngấm ngầm kết bè tranh đoạt vị trí Đông cung, duy chỉ có Thiệu Sơn tính tình điềm đạm, suốt đời chỉ mong giang sơn thái bình, bản thân làm một vương gia nhàn tản, nên mới bị các huynh đệ và xem nhẹ.

Một buổi yến tiệc linh đình được tổ chức riêng vì hắn – chuyện ấy xưa nay chưa từng có.

Ta kín đáo đảo mắt quan sát một vòng, phát hiện các nghĩa tử ở đây tuổi tác cũng xấp xỉ, e rằng đều là tâm phúc năm xưa của Thiệu Đạo Tịch lúc còn chinh chiến quân doanh.

Người nào người nấy khí thế bức người, chẳng khác gì bản sao của y.

Trong số ấy, có một người khiến ta ngờ ngợ như đã từng gặp qua.

Người kia dường như cũng cảm nhận được gì đó, cách vài chỗ ngồi, nhìn ta chằm chằm bằng ánh mắt vô cảm.

Ánh nến rực rỡ, hắt lên chân mày hắn một vết sẹo dữ tợn.

Ta hoảng hồn, vội vàng dời ánh mắt.

Năm đó Thiệu Đạo Tịch đem ta tiến cung làm con tin, Tiểu Lục phát điên vì lo sợ, ôm chặt dây cương mạ vàng không buông, bị Thiệu Đạo Tịch dùng roi ngựa quất đến nát da rách thịt cũng không chịu buông tay.

Đôi mắt đẫm máu vì hận thù của hắn, đến giờ ta vẫn chưa quên.

Hắn bám chặt khung cửa xe, nói với ta:

“Chủ nhân, người đừng sợ. Có một ngày ta nhất định sẽ giết tên cẩu hoàng đế và hắn, rồi đưa người về nhà.”

Rồi…

Chẳng còn rồi nữa.