Chương 1 - Món Lẩu Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Tôi xuyên vào thế giới tiểu thuyết được ba ngày thì rốt cuộc cũng chấp nhận một sự thật tàn khốc — Tôi trở thành bà chủ quán lẩu ốc đang gánh khoản nợ hai trăm nghìn, ngày ngày lo cơm áo gạo tiền đến phát sầu, chỉ mong đủ sống qua ngày.

Đúng lúc đang than đời, tôi chợt để ý thấy một học sinh cấp hai gầy nhẳng đang loanh quanh trước xe hàng của mình.

Mặc Ninh Uyên – tên nhóc đó lấy hết can đảm, lí nhí hỏi tôi có thể mua một tô lẩu ốc với bốn đồng không. Mà tôi thì vừa nhìn đã nhận ra — đây chẳng phải kẻ sau này sẽ hắc hóa, trở thành phản diện bi//ến th//ái trong truyện gốc hay sao?!

Tôi không chỉ bán rẻ cho cậu ta một tô, còn thêm trứng hầm miễn phí. Nhìn dáng vẻ rụt rè cẩn thận khi ăn, tôi thở dài — có lẽ số phận của cậu vẫn còn cơ hội thay đổi.

________________________________________

1

Ngày thứ ba sau khi xuyên sách, tôi cuối cùng cũng chấp nhận thực tế nghiệt ngã: mình đã rơi vào một cuốn tiểu thuyết thương trường và hóa thành bà chủ quán lẩu ốc nợ hai trăm nghìn.

“Cô… cô ơi, có thể… xào một tô bốn đồng được không ạ?”

Một giọng nói rụt rè kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ. Ngẩng lên, tôi thấy một thiếu niên gầy trơ xương đang đứng trước xe hàng. Đồng phục giặt bạc màu, tay siết mấy tờ tiền nhàu nát.

Tôi chớp mắt, suýt nghẹn thở — Đây không phải Mặc Ninh Uyên, đại phản diện trong nguyên tác đấy chứ?!

Nguyên tác miêu tả cậu ta “ánh mắt độc như rắn đ//ộc”, còn hiện giờ trước mặt tôi lại là một cậu bé thiếu ăn, mái tóc lòa xòa gần che hết mắt, môi mím chặt vì hồi hộp.

“Năm đồng một tô… nhưng cháu chỉ có bốn đồng.” Cậu ta lí nhí nói, thấy tôi im lặng thì vành tai cũng đỏ lên. “Không được thì… thôi ạ.”

“Được! Sao lại không được?!”

Tôi vỗ “bốp” một cái xuống bàn, làm cậu nhóc giật bắn người. “Bốn đồng thì bốn đồng, cô cho cháu thêm cả trứng hầm!”

Mặc Ninh Uyên đơ người, mắt sau cặp kính gọng đen tròn xoe như nai con bị dọa. Đại ma vương sau này khuynh đảo thương trường mà nhìn như con mèo ướt sũng thế này à?! Tôi vừa xào vừa liếc trộm, trong lòng gào thét: Tác giả, chị chơi tôi đúng không?!

“Ngồi đó đợi nhé.” Tôi chỉ vào cái ghế nhựa bên cạnh, tiện tay bỏ thêm hai vắt vào nồi.

Khi tôi đặt tô lẩu ốc chất cao như núi trước mặt, Mặc Ninh Uyên luống cuống xoắn tay vào nhau: “Cô ơi… nhiều quá rồi ạ.”

“Hôm nay khai trương giảm giá, bốn đồng được thêm trứng hầm và tăng lượng.” Tôi tỉnh bơ bịa đại. “Ăn đi, nguội là không ngon đâu.”

Cậu ta cầm đũa mà tay run run. Vừa ăn một miếng, mắt đã sáng rỡ như sao trời.

Tôi bỗng nghẹn họng — nguyên tác từng viết, Mặc Ninh Uyên hồi nhỏ thường bị đói, sau khi mẹ tái hôn thì chẳng ai thèm ngó ngàng.

“Ngon không?”

Cậu gật đầu lia lịa, ăn mà không dám ngẩng đầu. Tôi thấy cổ tay cậu có vết bầm, ống quần còn thủng một lỗ.

“Học cấp hai à?”

“…Ừm. Lớp 7 – 3.” Cậu úp mặt trong tô, nói nhỏ như muỗi.

Nguyên tác nói cậu bị b//ắt n//ạt rất nặng. Nhìn thế này, chắc là thật rồi.

Tôi còn đang nghĩ ngợi thì cậu bị cay đến sặc, ho đỏ cả mặt. Tôi vội đưa giấy và ly đậu nành:

“Ăn chậm thôi, ai giành với em đâu.”

Khi tay cậu vô tình chạm tay tôi, cậu giật nảy, vội rụt về, lí nhí: “Cảm ơn cô.”

Trời ạ, cái này mà là phản diện? Rõ ràng là một chú mèo con tội nghiệp đang đói meo!

________________________________________

Trời dần tối, học sinh đã về hết. Tôi đang thu dọn thì có cảm giác bị theo dõi.

Quay đầu lại — Mặc Ninh Uyên co ro núp sau cột điện.

“Không về nhà à?”

Cậu ta không nói gì.

Đúng lúc đó, vài tên học sinh cấp ba dáng vẻ bặm trợn xuất hiện:

“Yo, đồ câm kia vẫn chưa đóng tiền bảo kê à?”

Mặc Ninh Uyên lập tức cứng đờ.

Tôi nổi má//u nóng — Lũ nhãi này chính là mấy đứa b//ắt n//ạt con tôi sao?!

“Làm cái gì đấy?!”

Tôi xách cái vá lao tới: “Mấy ông con trai to xác mà đi bắt nạt học sinh cấp hai, còn biết xấu hổ không?!”

Tên tóc vàng cầm đầu nhướn mày: “Liên quan gì bà?! Nó là người trường tôi!”

“Tôi là mẹ nó!”

Tôi phang cái vá sát mặt nó. “Còn dám chọc nó lần nữa, tôi sẽ đứng trước cổng trường tạt nước lẩu ốc lên đầu mấy đứa đấy!”

Chắc là tôi trông quá đáng sợ với cái vá trong tay, mấy tên kia vừa chửi vừa lùi mất.

Quay lại đã thấy Mặc Ninh Uyên nhìn tôi trân trân, vành mắt đỏ hoe.

“Cô… cô ơi…”

“Gọi chị!” Tôi bực bội sửa lời. “Chị mới hai tư thôi nhé!”

Khóe miệng cậu giật giật — rồi bất ngờ nở một nụ cười. Nụ cười đầu tiên, như tia nắng xuyên qua trời u ám.

“Đi thôi, chị đưa em về.”

Tôi vừa đẩy xe vừa nói.

Mặc Ninh Uyên lắc đầu: “Không cần đâu… em tự…”

Bụng cậu đột nhiên “rột” một tiếng rõ to. Mặc Ninh Uyên đỏ mặt, chỉ muốn độn thổ.

Tôi thở dài: “Ăn vẫn chưa no à?”

Cậu ta gật đầu, rồi lại lắc đầu lia lịa: “Em… em mai lại đến ăn ạ…”

Nhìn tên phản diện tương lai từng khiến thương giới dậy sóng, giờ lại vì một tô lẩu ốc mà rụt rè như vậy, tôi buột miệng nói:

“Hay… sau này tan học em tới phụ chị thu dọn, chị bao bữa tối, được không?”

Mắt Mặc Ninh Uyên sáng rực lên rồi nhanh chóng vụt tắt: “Em… em không có tiền.”

“Chị có đòi tiền đâu!”

Tôi xoa đầu cậu (ngạc nhiên chưa, cậu không né!), “Gọi là làm công đổi cơm, hiểu không?”

Cậu chớp chớp mắt, bất ngờ cúi người thật sâu:

“Cảm ơn chị!”

Trên đường về, Mặc Ninh Uyên chủ động đẩy xe giúp tôi. Dáng người nhỏ xíu gần như dán vào tay cầm xe.

Tôi nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng nghiêm túc ấy, trong lòng thầm nghĩ: Kệ cha cái nguyên tác, thằng bé này… tôi nuôi!

2

Từ ngày Mặc Ninh Uyên trở thành “lao động thời vụ” ở quán tôi, xe lẩu ốc bắt đầu có những chuyển biến kỳ lạ.

“Chị ơi, em lau bàn gia vị ba lần rồi.”

Cậu nhóc ngước lên nhìn tôi, ánh mắt mong chờ chẳng khác nào một chú chó nhỏ đang đợi được thưởng. “Đũa cũng được em xếp theo thứ tự chiều dài luôn rồi ạ.”

Tôi nén cười, đưa cho cậu một tô đầy ú ụ topping:

“Công thức mới đấy, nếm thử xem có vừa miệng không.”

Đây đã là “công thức mới” lần thứ năm trong tuần rồi. Lần nào tôi cũng bịa y như thật, còn cậu thì lần nào mắt cũng sáng lên, nghiêm túc gật đầu ăn sạch không chừa một hạt đậu phộng.

“Nhạt quá.”

Cậu nhăn mày, mặt cau có: “Phải ăn thêm một tô nữa mới chắc được.”

Tôi gõ nhẹ lên đầu cậu:

“Cái đồ được đằng chân lân đằng đầu!”

Cậu ôm trán cười toe, mái tóc rối rung rung theo từng tiếng cười.

Từ hôm tôi đuổi bọn bắt nạt đi, Mặc Ninh Uyên cứ như cái đuôi nhỏ, ngày nào cũng đúng giờ tan học là đến phụ việc. Lau bàn, rửa bát, thu dọn bát đũa nhanh như chớp, chẳng giống đứa trẻ mười ba tuổi chút nào.

“Hai người không lo cho em ăn uống à?”

Một hôm đang thu hàng, tôi giả vờ hỏi như buông một câu vu vơ.

Tay cậu đang gấp túi ni lông khựng lại:

“Mẹ em tái hôn rồi… Ba dượng bảo em ăn nhiều quá.”

Tôi suýt bóp nát cái muôi trong tay. Nguyên tác có nhắc cậu ta tuổi thơ bất hạnh, nhưng giờ thấy tận mắt cậu nhỏ rụt cổ lại khi nói “em ăn nhiều”, tôi muốn tăng xông đến 180 luôn rồi.

“Xàm thật!”

Tôi bật thốt, “Em gầy như giá đỗ thế này mà dám chê ăn nhiều? Mắt để làm cảnh à?!”

Mặc Ninh Uyên giật mình vì phản ứng của tôi, sau đó môi hơi cong lên:

“Chị mắng người ta hung dữ thật đấy.”

“Tức nước vỡ bờ thôi!”

Tôi vò đầu cậu nhóc, “Đói thì đến đây, chị lo đủ ba bữa cho!”

Cậu cúi đầu khẽ “ừ”, vành tai đỏ ửng. Lúc ấy tôi mới sực nhớ trong truyện từng viết: phản diện đại lão rất ghét ai động vào tóc — xem ra tình tiết đó còn chưa tới.

Hôm sau, tôi chuẩn bị thêm nửa ký bún.

Giữa trưa, Mặc Ninh Uyên tới, sau lưng còn dắt theo vài đứa bạn học.

“Đây là chỗ cậu nói ngon nhất thành phố á?”

Một bạn đeo kính nhìn xe hàng tôi đầy nghi ngờ.

Mặc Ninh Uyên ưỡn ngực:

“Lẩu ốc chị tôi nấu là ngon nhất cả thành phố!”

Cậu gọi “chị” mà kéo đuôi giọng dài ngoằng, tự dưng làm tôi nhớ tới mấy nhóc tiểu học khoe phụ huynh. Tôi nén cười, cho mỗi đứa thêm một miếng tàu hũ ky.

“Không hổ là do Uyên ca giới thiệu!”

Cả đám vừa ăn vừa hít hà vì cay, “Ngon xuất sắc luôn!”

Mặc Ninh Uyên cười tít mắt, như thể chính cậu mới là người đứng bếp. Khi đám bạn về rồi, cậu ghé sát tôi, thì thầm thần bí:

“Chị ơi, em để ý khu Đông Môn không có ai bán lẩu ốc hết!”

“Rồi sao?”

“Mình có thể qua đó bán!”

Mắt cậu lấp lánh, “Em vẽ bản đồ rồi! Sáng bán ở đây, trưa qua Đông Môn, chiều ra cổng bệnh viện. Kiểu gì cũng lời to!”

Tôi há hốc nhìn bản đồ vẽ tay của cậu — mẹ ơi, đúng là thiên tài thương mại sớm nở! Nguyên tác có nói Mặc Ninh Uyên mắt nhìn rất độc, nhưng không ngờ mới mười ba tuổi mà đã biết phân tích cung – cầu thị trường như thế này!

“Quyết định vậy đi!”

Tôi vỗ bàn cái “bộp”, “Lợi nhuận chia em mười phần trăm!”

Mặc Ninh Uyên lắc đầu:

“Không cần tiền, bao cơm là được.”

“Không được, nhất định phải chia!”

Tôi bóp má cậu một cái, “Mới tí tuổi mà đã giỏi kinh doanh thế này, lớn lên không biết còn ra sao nữa!”

Cậu cười đến cong cả mắt. Lúc đó tôi bỗng hiểu ra cái gọi là “niềm vui của việc nuôi dạy” — ai mà thèm phản diện gì chứ, đây rõ là mèo thần tài nhà tôi rồi!

Nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu.

Chiều thứ sáu, lúc chúng tôi đang bán ở Đông Môn, bỗng nghe tiếng hô thất thanh:

“Quản lý đô thị tới kìa!”

Cả con phố bán hàng rong lập tức náo loạn như ong vỡ tổ. Tôi cuống cuồng dọn đồ, còn Mặc Ninh Uyên thì cực kỳ bình tĩnh:

“Chị đẩy xe trước, em gom gia vị và hộp tiền!”

“Không được! Nguy hiểm lắm!”

“Em chạy nhanh mà!”

Cậu đã nhét đồ quý nhất vào balo, “Chị đến chỗ cũ gặp em!”

Tôi đẩy xe chạy liều mạng ba con phố, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Vừa rẽ vào con hẻm quen, đã thấy Mặc Ninh Uyên đang đứng nép sát tường, ôm balo trước ngực, trán nhễ nhại mồ hôi.

“Không mất gì chứ?!” Tôi thở hổn hển hỏi.

Cậu lắc đầu, rồi bất ngờ rút ra một bình giữ nhiệt:

“Canh vẫn còn! Em ôm kỹ lắm!”

Tôi nghẹn họng, mũi cay xè — thằng ngốc này, chạy trốn mà còn nhớ giữ nồi nước lèo. Sau tôi mới biết, đó là nồi canh đầu tiên tôi nấu ngày khai trương, cậu coi như bảo vật mà ôm khư khư.

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)