Chương 1 - Món Canh Cá Rô Của Mẹ
Tôi vừa đi công tác về.
Đồng nghiệp hỏi có cần đưa về không, tôi cười từ chối: chồng tôi đến đón rồi.
Ở bãi đỗ xe ga tàu, tôi tìm thấy xe của Lê Tranh.
Vừa mở cửa ghế phụ… lại thấy một cô gái trẻ đang ngồi ở đó.
Trước đó tôi nghe nói công ty anh mới tuyển một thực tập sinh, vừa tốt nghiệp đại học đã vào thẳng vị trí thư ký của anh.
Chắc là cô ta.
Tôi kinh ngạc, còn cô ta lại rất tự nhiên chào hỏi:
“Chào chị dâu.”
Cô ta hoàn toàn không có ý đứng dậy.
Lê Tranh ở ghế lái đang nghe điện thoại, mắt vẫn cúi xuống xem tài liệu.
Cơn tức vô danh muốn bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Tôi vừa định bảo cô ta xuống ghế thì chợt nhìn thấy chiếc vòng tay lộ ra dưới ống tay áo.
Đầu tháng, Lê Tranh đã bỏ ra hơn một trăm triệu để mua nó trong buổi đấu giá.
Kiểu dáng cổ điển, hoàn toàn không hợp gu của tôi.
Tôi từng nghĩ anh mua để tặng kỷ niệm một năm ngày cưới.
Nhưng hôm đó, anh tặng tôi một chiếc vòng tay khác – hàng hiệu – chứ không phải cái này.
À… thì ra thứ đó vốn mua cho cô ta.
Cơn tức của tôi tắt ngóm ngay lập tức.
Khí thế “chính thất” lúc nãy biến mất sạch sẽ.
Tôi cố nặn ra một nụ cười: “Chào em.”
Sau đó ngoan ngoãn đi xuống hàng ghế sau.
Không phải tôi không có chí khí, tôi cũng muốn như mấy nữ chính trong truyện trái đá đàn ông, phải đánh tiểu tam, nhưng tôi không dám.
Nói dễ nghe thì tôi và Lê Tranh là liên hôn.
Nói khó nghe… nhà tôi đang dựa vào nhà anh mà sống.
Anh là chồng tôi thật, nhưng đồng thời cũng là… ông chủ của tôi.
Tôi có tư cách gì để làm anh khó chịu, hay làm người phụ nữ anh thích tức giận?
Lê Tranh gọi điện xong, nhìn lên gương chiếu hậu rồi hỏi:
“Sao lại ngồi ra sau?”
Anh quay sang bảo thư ký: “Cô xuống ghế sau đi.”
Qua gương, tôi thấy cô ta bĩu môi tỏ vẻ bất mãn.
Tôi cố ra vẻ hào phóng: “Không sao, phía sau rộng rãi mà. Để tôi nghỉ chút.”
Trong lòng tôi nghĩ: Nếu anh kiên quyết để tôi ngồi trước… nghĩa là anh có để ý đến tôi.
Nhưng không.
Anh chỉ liếc cô thư ký một cái, rồi khởi động xe.
Anh đưa cô gái ấy về trước. Tôi nhớ trong khu đó, anh cũng có nhà.
Về đến nhà, tôi tắm rửa rồi ngồi trước bàn trang điểm chải tóc.
Người ngoài đều nói anh lạnh lùng, trên thương trường thì tàn nhẫn vô tình.
Bạn bè tôi khi biết tôi kết hôn với anh đều sợ thay tôi.
Nhưng một năm nay, anh luôn đối xử rất tốt.
Anh nhớ hết các ngày quan trọng, thậm chí còn nhớ cả chu kỳ của tôi.
Tôi cứ thế chìm trong ảo giác rằng mình được anh yêu thương.
Tôi đã yêu anh, và tôi từng nghĩ anh cũng yêu tôi.
Cho đến hôm nay bị tạt thẳng một xô nước lạnh.
Tôi vừa rời đi vài ngày… đã có người thế chỗ.
Tôi tự cười nhạt.
Thật ra tôi vốn dễ bị thay thế mà.
Trong mắt anh, tôi không phải duy nhất.
Tôi nhìn anh qua gương. Biết đâu anh cũng từng dịu dàng nhìn cô gái kia như vậy.
Anh cũng nhìn tôi trong gương:
“Em có nghe anh nói không?”
Lúc này tôi mới hoàn hồn. Vừa rồi tôi lo nghĩ mông lung, chẳng nghe được gì. Chỉ loáng thoáng vài chữ như “cùng cha khác mẹ”, “dì kế”…
“Ừm.” Tôi gật cho có.
Thấy tôi mệt mỏi, anh đi tới:
“Sao thế? Công tác mệt à?”
“Ừm… hơi mệt.”
“Nếu mệt thì nghỉ việc đi.
Anh không muốn em vất vả.
Anh cũng muốn… khi về nhà là nhìn thấy em ngay.”
Anh đưa tay cuốn một lọn tóc tôi quanh ngón, rồi đưa lên mũi khẽ ngửi.
Tôi đỏ mặt.
Tôi giật tóc lại, nhưng anh lại nắm tay tôi, cúi xuống đặt lên cổ tay tôi một nụ hôn đầy thành kính.
“Lê Tranh…” cảm giác tê dại khiến tôi vô thức gọi anh.
Anh ngước lên, ánh mắt ngập tràn dục vọng.
Nhưng hôm nay… tôi thật sự không có tâm trạng.
Tôi né đi: “Hôm nay em ngồi tàu mấy tiếng, mệt quá.”
“…Được.”
“Anh ngủ trước đi, em đi tắm.”
Khoảng một lúc sau anh mới lên giường.
Cơ thể lạnh buốt của anh dán sát vào tôi.
“…Em không muốn nghỉ việc?”
Hơi thở anh phả lên gáy tôi, tay lại ôm tôi càng chặt.
“Không sao. Em thích thế nào thì làm. Ngủ đi.”
Nhưng mà… anh ôm chặt như thế này ai mà ngủ nổi…
Tôi cựa nhẹ.
Anh thở mạnh hơn: “Ngủ không được? Hay là… làm chút chuyện khác rồi ngủ?”
Tôi sợ đến mức không dám cựa nữa.
Và thế là… tôi nằm trong tư thế gượng gạo ấy cho đến sáng.
02
Tôi còn đang nghĩ, có lẽ Lê Tranh vẫn còn giữ lại cho tôi chút thể diện.
Cô gái nhỏ kia từ hôm đó không xuất hiện nữa.
Chỉ là… cú tát vào mặt đúng là đến quá nhanh.
Tối hôm ấy, Lê Tranh nói anh phải đi công tác mấy ngày, “hành” tôi cả một đêm.
Sáng sớm trước khi đi, anh ôm tôi vừa hôn vừa cắn, đến khi tôi thở không ra hơi anh mới rời nhà.
Người tôi còn đang chìm trong cái ảo giác rằng mình được anh yêu chiều.
Thì cô thư ký đã đứng ngoài cửa, điên cuồng gõ.
“Chị dâu ơi!”
“Tôi đến lấy tài liệu giúp tổng giám đốc Lê. Anh ấy trên đường ra sân bay mới phát hiện quên một phần hồ sơ, tôi phải đem tới ngay.”
Cô ta thao thao bất tuyệt một tràng, tôi còn chưa kịp hiểu gì thì cô ta đã tự tiện xông vào.
Rõ ràng rất quen đường quen nẻo, đi thẳng vào phòng làm việc của Lê Tranh.
Tôi đứng ở cửa, sững người không nhúc nhích. Một luồng lạnh chạy từ gan bàn chân lên đến đỉnh đầu.
Cô ta cầm một tập hồ sơ chạy vội ra ngoài.
“Tạm biệt chị dâu.” Cô ta vụt ra cửa nhanh như gió.
Tôi như rơi vào hầm băng.
Lê Tranh chưa từng đãng trí. Không đời nào anh quên tài liệu quan trọng.
Rõ ràng là nhân lúc anh đi vắng, cô ta đến đây để “dằn mặt” tôi.
Nước mắt tôi tự động trào ra, rơi xuống không kìm được.
Tôi ngồi ngây dại giữa phòng khách rất lâu, mặt trời từ phía Đông đã chạy sang phía Tây.
Cuối cùng tôi lau nước mắt, cầm điện thoại lên.
“Mẹ ơi… con muốn ăn món canh cá rô mẹ nấu.”
03
Buổi tối, mẹ chuẩn bị một bàn đồ ăn chờ tôi về.
Từ ngày tôi lấy chồng, trong nhà chỉ còn ông nội và mẹ.
Tôi chưa gắp được miếng nào thì ông nội đã hỏi:
“Sao về một mình? Lê Tranh đâu?”
Tôi đặt đũa xuống: “Hôm nay anh ấy đi công tác.”
Ông nội hừ một tiếng nặng nề.
Tôi biết ông không thích tôi từ nhỏ. Vì tôi là con gái.
Đã thế còn học ngành ngôn ngữ văn học — trong mắt ông chẳng giúp được gì cho gia đình.
Ba tôi mất sớm, sản nghiệp trong nhà đều nhờ ông và mẹ gánh vác.
Tôi từng muốn học tài chính hay quản lý, nhưng thật sự không hứng thú.
Lúc đó mẹ ôm tôi vào lòng: Con gái của mẹ chỉ cần làm điều con thích.
Mẹ sinh con ra là để con đi cảm nhận thế giới này.
Mẹ luôn yêu tôi như vậy — cố hết sức cho tôi sự tự do.
Từ khi du học về, tôi làm giảng viên ở một trường đại học bình thường.
Tôi rất thích công việc ấy.
Nhưng tôi cũng nhiều lần nghe ông nội quát mẹ trong phòng làm việc:
“Bà xem con gái bà kìa, vô dụng thế đấy!”
“Khó khăn lắm Lê Tranh mới để mắt tới nhà ta! Chịu kết thông gia với ta!”
“Nếu nó không lấy Lê Tranh, nhà này coi như xong!”
Gậy trong tay ông đập xuống sàn chan chát:
“Bà muốn nhìn nhà họ Lâm sụp vì bà à?!”
Mẹ tôi tranh cãi đến đỏ mặt, bà không muốn hi sinh tôi.
Còn tôi… nghĩ mãi rồi cũng thấy người không thể quá ích kỷ.
Tôi sống tự do, thoải mái suốt hai mươi sáu năm. Có lẽ cũng đến lúc phải báo đáp gia đình.
Hôn nhân của tôi, tình yêu của tôi… nếu có thể mang lại chút lợi ích cho nhà này, cũng không tệ.
Khi tôi nói mình đồng ý lấy Lê Tranh, mẹ khóc không ngừng.
Bà vừa khóc vừa nói xin lỗi tôi, nói rằng bà đã mua sẵn vé máy bay ra nước ngoài, chỉ cần tôi gật đầu, hôm sau sẽ lập tức đưa tôi đi.
Tôi cố nén nước mắt:
“Mẹ à… con lấy Lê Tranh là con tự nguyện.”
04
“Con phải làm tròn bổn phận làm vợ, đừng để Lê Tranh không vui.”
“Đừng quên trách nhiệm của con.”
Ông nội lặp đi lặp lại mấy câu đó.
Tôi chán đến mức nuốt không nổi, chẳng còn chút khẩu vị nào.
Sớm biết thế này thì đã không về.
Buổi tối tôi ngủ cạnh mẹ.
“Có chuyện gì trong lòng phải không?” mẹ hỏi.
“Con với Lê Tranh không vui?”
“Anh ấy đối xử tệ với con à?”
Tôi lắc đầu: “Anh ấy đối với con rất tốt.”
Anh ấy đúng là tốt… chỉ là không đủ yêu tôi.
Mẹ lúc nào cũng nhìn thấu tâm sự của tôi.
Bà xoa đầu tôi: “Nếu con sống không vui, muốn rời đi… mẹ sẽ đứng về phía con.”
Tôi chui vào lòng mẹ, cố hết sức không để nước mắt rơi xuống.