Chương 1 - Món Ăn Đắt Giá Và Nỗi Lo Của Mẹ
Tôi mời cả nhà đi ăn buffet hải sản giá 999 một người.
Mẹ tôi cứng rắn không đụng vào một món chính nào.
Bà chỉ đứng ở quầy nước chấm, lấy một đĩa tỏi sống rồi ngồi ăn với nước chấm, không nói một lời.
Thấy vậy, tôi tốt bụng khuyên nhủ:
“Mẹ, không cần phải gò bó thế đâu, ở đây tôm hùm Úc, bào ngư, cá mú sao đều ăn thoải mái mà.”
Mẹ tôi thở dài, đặt đũa xuống.
“Một người một ngàn, mười người là mười ngàn, cũng đủ tiền ăn của mẹ cả năm rồi. Bữa cơm này, mẹ ăn mà trong lòng không yên chút nào!”
“Không phải mẹ nói con, nhưng con thật sự nên học chị dâu con cách lo liệu việc nhà. Anh con mỗi tháng chỉ đưa có năm trăm đồng tiền sinh hoạt mà nhà lúc nào cũng có ba món một canh.”
“Con tiêu xài như thế, sau này mẹ chết rồi con tính sao? Có lẽ mẹ nên về quê, không quản con nữa…”
Tôi lập tức hiểu ý.
Đưa mẹ trở lại quê và mỗi tháng gửi cho bà năm trăm đồng tiền sinh hoạt.
…
“Mẹ, ăn con tôm to này đi.”
Tôi gắp hai con tôm hùm to bằng bàn tay bỏ vào bát của mẹ, giả vờ như không nghe thấy những lời bà vừa nói.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ đã chẳng ít lần nói những lời làm người ta cụt hứng.
Tôi chỉ nghĩ bà quen tiết kiệm, dù trong lòng khó chịu nhưng vẫn cố kìm lại.
Mẹ nhìn con tôm, thở dài, bắt đầu lột vỏ.
Tôi nhẹ cả người, tưởng bà cuối cùng cũng đã nghĩ thông.
Dù sao thì buffet giá 999 một người, nếu bà chỉ ăn mỗi nước chấm thì tôi còn thấy xót hơn cả việc bỏ tiền ra.
Không ngờ, ngay giây tiếp theo, mẹ lại gắp con tôm đã lột vỏ bỏ vào bát của anh tôi.
“Ăn đi con trai, đang tuổi lớn, phải ăn nhiều đồ bổ.”
Rồi lại gắp con còn lại bỏ vào bát chị dâu.
“Tiểu Nguyệt, đang chuẩn bị có con, không có chất sao được, ăn nhiều vào.”
Trước ánh mắt sững sờ của tôi, bà cầm lấy hai cái đầu tôm vừa lột ra, bắt đầu mút lấy mút để.
“Mẹ!” Tôi không vui gọi bà, “Ở đây có giới hạn số lượng đâu!”
“Anh với chị dâu con muốn ăn thì gọi thêm, nhân viên sẽ mang lên mà, mẹ làm vậy là sao?”
“Với lại con nói mẹ bao nhiêu lần rồi, trong đầu tôm chứa rất nhiều kim loại nặng, đừng ăn nữa!”
Bị bà làm một màn như vậy, tôi cũng mất hết tâm trạng ăn uống.
Nhìn đĩa cá mú sao phải chờ nửa tiếng mới mang lên trước mặt, tôi lập tức không còn muốn đụng đũa.
Không ngờ tôi vừa quát lên, mẹ cũng quăng đũa xuống.
Ngồi tại chỗ tủi thân khóc nức nở.
“Mẹ làm vậy là vì ai chứ? Nếu không phải vì con tiêu hoang như vậy, mẹ đâu cần phải tiết kiệm từng đồng? Mỗi tháng thu chẳng đủ chi, vì hai đứa con tụi bây, tiền lương hưu của mẹ tháng nào cũng cạn sạch.”
Bà nói rất to, khiến những người ngồi bàn bên bắt đầu quay sang nhìn với ánh mắt tò mò.
Tôi sững lại, thật không ngờ mẹ lại nói ra những lời đó.
Bởi vì mẹ sống ở nhà tôi, mỗi tháng tôi đều đưa cho mẹ hai nghìn đồng để đi chợ.
Chưa từng đòi lại một xu.
Lương hưu vẫn nằm trong tay bà, sao lại thành ra do tôi tiêu hết?
“Thứ nhất, nhà mình đâu có ăn kiểu này mỗi ngày, vẫn sống như người bình thường, sao lại bảo con tiêu xài hoang phí? Thứ hai, từ sau khi đi làm, con chưa từng xin mẹ đồng nào, tiền đi chợ cũng là con đưa, lương hưu của mẹ con còn chưa từng hỏi tới!”
Tôi tức giận nói.
Mẹ tôi không tranh cãi với tôi, nhưng lại khóc càng uất ức, càng dữ dội hơn.
Anh tôi, Giang Minh Tông, thấy vậy thì đập bàn đứng dậy.
“Giang Thiệu Uyển, em nói chuyện với mẹ kiểu gì đấy? Mẹ ở nhà em, ngày nào cũng nấu cơm dọn dẹp cho em, em đưa mẹ có hai nghìn mà còn nói được à?”
Chị dâu tôi, Lương Nguyệt, cũng gật đầu phụ họa:
“Đúng đó Tiểu Uyển, mẹ ở tuổi này rồi lẽ ra phải được nghỉ ngơi. Nhưng vì sợ em bận việc chỉ ăn đồ ăn ngoài, nên mới dọn về nhà em chăm sóc em. Mẹ nói vài câu thì bỏ qua đi.”
Tôi nhìn ba người họ thay phiên tung hứng như đang diễn tuồng.
Cảm giác như tôi mới là người ngoài trong gia đình này, còn họ mới là một nhà.
Tôi lập tức bình tĩnh lại, gắp một miếng cá mú sao đã nguội trước mặt ăn thử.
Ừm.
Nhạt thếch, vô vị.
“Thế nên? Ăn thì cũng đã ăn rồi, dù mẹ không động đũa thì cũng không thể lấy lại tiền. Mẹ, mẹ nói đi, mẹ muốn sao đây?”
Nghe tôi nói vậy, tiếng khóc của mẹ bỗng dừng hẳn.
Bà nhìn tôi nghiêm túc:
“Tiểu Uyển, con tiêu tiền kiểu này, mẹ thật sự rất lo. Nếu sau này mẹ chết rồi, con biết làm sao sống nổi.”
“Thế này nhé, con đưa mười vạn để anh chị con giữ. Chị dâu con biết tiết kiệm, để chị ấy quản giúp con.”
“Rồi mỗi tháng con đưa lương cho anh con giữ, con chỉ giữ lại năm trăm tiền sinh hoạt là được.”
Lời bà nói như một gáo nước lạnh dội thẳng xuống đầu tôi.
Cách đây đúng một tháng.