Chương 5 - Mối Tình Thầm Lặng

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Ánh mắt Diện Trạch bao phủ lấy tôi, tôi không nhìn ra được cảm xúc trong đó.

Tôi khẽ gật đầu, không dám nhìn cậu: “Tớ nghe người ta nói hôm nay là sinh nhật cậu.”

Không hiểu sao, bầu không khí lúc này có gì đó hơi… lạ?

Tôi thì thầm một câu như đang tự nói với chính mình: “Tưởng là không tặng được nữa chứ.”

Tôi nghĩ mình nói rất nhỏ, nhưng lại không ngờ cậu ấy nghe thấy hết.

Dĩ nhiên cũng không thấy nụ cười trên môi thiếu niên càng lúc càng rõ.

“Vậy… tạm biệt, tớ về trước đây.”

Tôi mím môi, nhìn cậu một cái.

“Trời sắp tối rồi, để tớ đưa cậu về.”

Cậu bất ngờ nói vậy.

Tôi hơi bất ngờ: “Ừm…”

Chắc là cậu thấy con gái đi một mình không an toàn thôi.

Trước cổng nhà, nhìn thấy khung cảnh giống hệt lần trước, tôi không nhịn được mà thầm cảm thán.

Tôi lại có thể khiến người mình thầm thích đưa về nhà lần thứ hai.

Thật sự thấy bản thân giỏi quá.

Giữa không khí hơi trầm lặng, Diện Trạch đột nhiên nói một câu khiến mặt tôi đỏ bừng.

“Chuỗi hạt này, tớ rất thích. Tớ sẽ luôn đeo nó.”

Cái này…

Cậu ấy là người tốt như thế, chắc chỉ đang muốn nói lời cảm ơn tôi vì món quà thôi.

“Thật ra… cũng không cần đâu.” – tôi nói nhỏ.

Nếu cậu có bạn gái rồi, để người ta hiểu lầm thì không hay.

Thôi bỏ đi, chuyện đó không đến lượt tôi lo.

Tôi chỉ là người tặng quà, còn món quà được xử lý thế nào, là chuyện của cậu ấy.

Hơn nữa, được trao tận tay món quà và nhận được sự công nhận từ đối phương…

Tôi đã rất vui rồi.

“Diện Trạch, mai gặp nhé.” – tôi không nói thêm gì nữa, vẫy tay với cậu.

“Mai gặp, Thời Thanh Nhất.”

Thiếu niên khẽ cong môi cười.

Dưới ánh đèn đường ấm áp, đôi mắt cậu sắc nét mà rực rỡ.

8

Mấy ngày nay, tôi luôn cảm thấy hơi chột dạ.

Bởi vì—

“Diện Thần, chuỗi hạt này đẹp ghê, cậu mua ở đâu vậy? Tớ cũng muốn mua một cái!”

“Diện Thần, chuỗi hạt này là ai tặng vậy? Cậu quý nó đến mức lúc nào cũng đeo trên người.”

Những lời kiểu đó cứ vang lên không dứt.

Ban đầu, tôi còn không để tâm lắm.

Nhưng sau đó, không biết sao, lời đồn lại bắt đầu biến tướng.

“Nghe chưa? Chuỗi hạt trên tay Diện Thần hình như là bạn gái cậu ấy tặng.”

“Hả? Diện Thần có bạn gái rồi sao?!”

“Bạn gái Diện Thần chắc hạnh phúc lắm, được cậu ấy nâng niu món quà đến thế. Không biết là ai nhỉ?”

“Mấy hôm trước chẳng phải là sinh nhật Diện Trạch sao? Bạn gái cậu ấy chắc chắn đã xuất hiện rồi đấy. Mọi người đoán xem là ai?”

Tôi: “…”

Chuyện này bắt đầu đi quá xa rồi.

Gán ghép bậy bạ với người khác thì không sao, nhưng mà… với Diện Trạch thì…

Tôi bắt đầu thấy để tâm.

Và điều khiến tôi sợ hơn, là cậu ấy sẽ nghĩ lời đồn đó là do tôi lan ra.

Ngay cả khi đến văn phòng giáo viên, tôi cũng không dám ngẩng đầu.

Tôi vỗ nhẹ vào mặt mình.

Quyết định… đứng chờ cơ hội.

Tìm một chỗ kín đáo, nói rõ ràng với cậu ấy.

Tại sao không dám giải thích một cách công khai?

Vì tôi càng sợ… người khác biết chuỗi hạt ấy là do tôi tặng.

Một khi mọi người biết chuyện, có khi sẽ có người nói rằng Thời Thanh Nhất là cóc ghẻ mà lại muốn ăn thịt thiên nga, mơ tưởng đến Diện Trạch.

Tôi không biết Diện Trạch sẽ nghĩ về tôi thế nào.

Nhưng có vẻ, mối tình đơn phương mà tôi luôn cẩn thận gìn giữ, e là sắp không giữ được nữa rồi.

Hơn nữa…

Diện Trạch vừa phải giữ lời hứa với tôi, lại vừa phải đối mặt với những tin đồn đầy rẫy, chắc chắn sẽ thấy khó xử.

Tôi không muốn món quà mà mình đã dốc lòng làm ra lại trở thành gánh nặng với cậu ấy.

Vì vậy, sau khi chờ qua hai tiết ra chơi và làm xong bài thể dục buổi sáng, cuối cùng tôi cũng tìm được một cơ hội.

Thật ra không phải tôi tìm được, nói đúng hơn là… cơ hội tự tìm đến tôi.

Diện Trạch chủ động đến tìm tôi.

Nhìn chuỗi hạt trên cổ tay cậu, nghĩ đến lý do cậu tìm tôi, lòng tôi có hơi hụt hẫng.

Nhưng không sao, tôi là Thời Thanh Nhất mạnh mẽ trong tình đơn phương mà.

Chúng tôi định tìm một góc vắng để nói chuyện, nhưng thời điểm này chẳng chỗ nào là vắng vẻ cả.

Diện Trạch khẽ thở dài, liếc nhìn tôi, trong mắt loé lên chút ánh sáng, cậu nhẹ giọng nói:

“Cho tớ xin WeChat nhé? Tối về mình nhắn tin nói chuyện.”

Tôi hơi sững người.

Tình tiết này có hơi… ngoài dự đoán của tôi.

Nhưng tôi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Chỉ là trao đổi WeChat vì có việc cần nói thôi, đừng nghĩ nhiều.

“Được.” – tôi nhìn cậu, “Nhưng tớ không mang điện thoại, cậu có thể cho tớ số điện thoại được không? Về nhà tớ sẽ thêm cậu.”

Cậu gật đầu, “Tớ nói thẳng số cho cậu nhé?”

“Được mà, tớ nhớ được.”

Tôi rất nhạy với con số, huống hồ gì… lại là số của cậu ấy.

Tôi thấy cậu khẽ cười.

Phải diễn tả sao nhỉ—tim tôi hơi ngứa.

Bởi vì trong lớp, khi thấy cậu nói chuyện với người khác, tôi gần như chưa từng thấy cậu cười.

Chẳng lẽ tôi là “máy chọc cười” của riêng cậu?

Diện Trạch đọc dãy số, tôi nhẩm lặp lại một lần.

Không hiểu sao, mặt tôi lại hơi nóng.

Buổi tối về nhà, tôi mở điện thoại, nhập dãy số đó vào ô tìm kiếm WeChat.

Trang cá nhân của Diện Trạch hiện lên.

Tên tài khoản chính là tên thật của cậu.

Ảnh đại diện là góc nghiêng của cậu lúc cúi đầu.

Chỉ là… tấm nền phía sau trông hơi quen, nhưng tôi chưa nhớ ra được là ở đâu.

Tôi gửi lời kết bạn.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)