Chương 4 - Mối Tình Phai Màu
Thẩm Hi Qua không nói gì, cúi xuống xem vết thương của cô ta.
Ngay khoảnh khắc đó, anh ta bị Đào Tâm Tâm đẩy ngã xuống đất, môi chạm môi.
Tôi tận mắt chứng kiến, anh ta không hề phản kháng, thậm chí còn chìm đắm vào nụ hôn đó.
Sau đó, anh ta đáp lại cô ta với một sức mạnh còn cuồng nhiệt hơn.
Họ đều nhắm mắt, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong nụ hôn sâu.
Đến khi mở mắt ra, đôi con ngươi vốn đắm chìm trong dục vọng của anh ta bỗng chấn động dữ dội.
Bởi vì, anh ta nhìn thấy tôi.
Dưới bàn làm việc, tôi và anh ta bốn mắt giao nhau.
Tôi không biết mình đã dùng giọng điệu thế nào để chào anh ta: "Trùng hợp thật, đúng không?"
Thẩm Hi Qua hoảng hốt đứng dậy: "Không phải như em nghĩ đâu, nghe anh giải thích!"
Tôi lặng lẽ đứng lên.
Đào Tâm Tâm tiến đến kéo tôi lại: "Chị, tất cả là lỗi của em, là em quyến rũ anh ấy, không liên quan đến đàn anh…"
Tôi bật cười, nhìn chằm chằm cô ta, tháo chiếc nhẫn trên tay, ném mạnh vào mặt cô ta: "Thân phận mà cô muốn cướp, bây giờ tôi cho cô đấy."
"Còn anh, Thẩm Hi Qua, chia tay đi."
Tôi ném chìa khóa và đơn xin nghỉ việc cho anh ta.
Anh ta sững sờ, đẩy Đào Tâm Tâm đang khóc lóc sang một bên, hoảng loạn lao đến trước mặt tôi: "Mạnh Lạc, anh không cần những thứ này, em nghe anh giải thích, anh yêu em, chỉ cần em…"
Còn chưa nói hết câu, tôi đã vung tay tát anh ta một cái thật mạnh.
"Còn muốn gì nữa? Bây giờ đã đủ chưa?"
Nhân lúc anh ta choáng váng, tôi nhanh chóng bước ra khỏi studio.
Anh ta ôm gương mặt đỏ bừng, bất chấp hình tượng chạy theo sau.
Tầng một studio trưng bày rất nhiều ảnh chụp tôi trong các buổi trình diễn thời trang.
Mỗi khi đi qua một bức, anh ta lại đọc rõ ràng: đây là khi nào, ở đâu, ai đã chụp cho tôi.
Từ lúc quen biết đến khi đứng trên đỉnh cao ngành thời trang, ký ức của chúng tôi đã hòa vào nhau, khắc sâu trong cuộc đời nhau.
Tôi phải cố hết sức kiềm chế sự thôi thúc quay đầu lại, mới có thể sải bước tiến về phía trước.
Lên taxi, Thẩm Hi Qua chạy đến, bám vào cửa kính xe: "Tiểu Lạc, cô ấy chỉ là đàn em…không, là người xa lạ. Chỉ cần em muốn, anh sẽ cắt đứt quan hệ với cô ấy."
Tôi cười lạnh: "Người xa lạ mà hôn nhau? Tình bạn môi kề răng à?"
Anh ta đau khổ lắc đầu, biện minh yếu ớt.
"Tiểu Lạc, chúng ta sắp kết hôn rồi, anh đã dành cả mười năm thanh xuân cho em mà…"
"Em biết đấy, anh từng bị trầm cảm, nếu không có em, anh sẽ c.h.ế.t mất."
Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta, người đang khóc nức nở: "Anh sẽ không c.h.ế.t đâu, sẽ có người khác chăm sóc cho anh."
"Đào Tâm Tâm không được…"
Hừ, tôi đã nói tên cô ta sao?
Nhìn thấu bản chất của anh ta, tôi lạnh lùng đóng cửa xe, bảo tài xế lái đi.
Không cam lòng, anh ta vội chạy về lấy xe đuổi theo.
Nhưng Đào Tâm Tâm lại đứng chặn giữa đường.
Cô ta khóc lóc thảm thiết: "Đàn anh, tại sao nhất định phải là chị ấy?"
"Rõ ràng em yêu anh hơn mà! Nếu anh muốn đi, hãy cán qua người em trước đi!"
Qua kính xe, tôi thấy Thẩm Hi Qua xuống xe, ôm chặt lấy cô ta bên lề đường.
Tôi hít sâu một vài hơi, gỡ ghim tin nhắn với anh ta, rồi xóa cả hai người họ khỏi danh bạ.
Có giọt nước mắt rơi xuống quần, lan thành một vòng tròn, khép lại mười năm tình cảm.
Tôi quay về nhà lần cuối.
Tối qua Đào Tâm Tâm ngủ trong phòng ngủ chính, tôi còn đồ chưa lấy.
Dù không còn chìa khóa, nhưng vẫn có chìa khóa dự phòng dưới tấm thảm.
Trên móc chìa khóa khắc dòng chữ "Tiểu Đào độc quyền", nực cười vô cùng.
Trong lúc thu dọn đồ, điện thoại không ngừng đổ chuông.
Anh ta vừa an ủi Đào Tâm Tâm, vừa gọi tìm tôi, thật là bận rộn.
Tôi tắt máy.
Đứng trước cửa, tôi nhìn căn nhà quen thuộc lần cuối.
Tôi đã ký hợp đồng bên Paris, nếu không có gì bất ngờ, sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Ngay trước khi rời đi hoàn toàn, ổ khóa cửa xoay nhẹ.
Giây tiếp theo, Thẩm Hi Qua xuất hiện trước mặt tôi, cả người trông vô cùng nhếch nhác.
"Mạnh Lạc, xin em đừng rời đi."
"Nghe anh giải thích, tất cả là lỗi của anh, anh sẽ thay đổi, được không…?"
Thẩm Hi Qua cúi đầu, trong mắt lấp lánh những giọt nước mắt.
Tôi nghiêng đầu, im lặng nhìn anh ta.
Bị ánh mắt tôi nhìn chằm chằm, anh ta hoàn toàn sụp đổ, quỳ rạp xuống đất.
"Mạnh Lạc, ngoài lần cầu hôn đó, anh chưa từng quỳ trước ai. Anh xin em đừng nhìn anh như vậy, đừng bỏ rơi anh."
Anh ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, như thể đang cố giữ lấy một cánh diều đã đứt dây, chỉ cần buông tay, nó sẽ bay mất.
"Lúc anh bị trầm cảm, em đã nói cả đời này sẽ luôn ở bên anh."
"Em làm người mẫu bao nhiêu năm, nhưng chưa từng mặc váy cưới vì anh."
"Chúng ta đã từng thề nguyền khi cầu Phật, rằng sẽ bên nhau trọn đời."
Tôi quay người, không muốn nhìn anh ta nữa: "Lời thề chỉ có giá trị khi cả hai còn yêu nhau, đúng không?"
"Anh yêu em! Dĩ nhiên anh yêu em!"
Giọng anh ta nghẹn ngào, khàn đặc.
"Cho anh một cơ hội nữa, anh sẽ khiến em cảm nhận được tình yêu, sẽ không bao giờ làm em tổn thương nữa."