Chương 9 - Mối Tình Hôn Ước Bị Đánh Đổ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nghe được kết quả này, Phó Lăng Xuyên không thể nào chấp nhận nổi.

Hắn tái mét nhìn Lạc Cẩm: “Em đã biết đứa bé là dị tật từ trước rồi?”

“Chẳng phải em đã nói với anh là em đã cai rượu, bỏ thuốc rồi sao?”

Tóc hồng của Lạc Cẩm rũ xuống che đi gương mặt, Phó Lăng Xuyên bước lên giật mạnh tay cô ta:

“Nói đi! Rốt cuộc là sao? Tại sao em lại lừa anh?”

Tính khí tiểu lưu manh của Lạc Cẩm cuối cùng cũng bộc phát, cô ta chụp lấy vật trên bàn bác sĩ ném mạnh xuống chân hắn:

“Tôi cố tình đó, thì sao?”

Cô ta lườm tôi, nghiến răng nói:

“Tôi không muốn nhìn thấy anh cưới người đàn bà kia!”

“Cho dù là dị tật, nó vẫn là con chúng ta! Tôi cứ muốn sinh nó ra đấy, sao nào?”

Bác sĩ chỉ biết thở dài:

“Cô bé, tuổi mang thai sớm đã là một vấn đề, lại còn hút thuốc uống rượu trong thai kỳ?”

“Nếu đã muốn làm cha mẹ, ít nhất cũng nên có trách nhiệm với đứa trẻ…”

Lạc Cẩm lại bật cười lạnh, ngẩng đầu cãi lại:

“Trách nhiệm? Trách nhiệm cái gì?”

“Tôi vẫn còn là một đứa trẻ đây này! Tôi thích sống sao là quyền của tôi! Chẳng lẽ vì một đứa bé mà phải hy sinh niềm vui của mình à?”

Cuối cùng, Lạc Cẩm vẫn cương quyết sinh đứa bé ra.

Cô ta tưởng rằng dù là dị tật, thì đứa bé cũng có thể giúp cô ta buộc chặt lấy con thuyền lớn mang tên nhà họ Phó.

Nhưng không ngờ, sau hàng loạt cú đánh và việc bị hủy hợp đồng, nhà họ Phó cuối cùng tuyên bố phá sản.

Cha Phó sau khi nghe tin này, trút hơi thở cuối cùng trong phòng chăm sóc đặc biệt.

Còn Lạc Cẩm thì bỏ trốn, để lại đứa con dị tật cho Phó Lăng Xuyên và mẹ hắn vật lộn chăm sóc.

Phó Lăng Xuyên thân bại danh liệt, chẳng xin được công việc tử tế, chỉ có thể vừa làm việc lặt vặt, vừa ôm đứa bé đi khắp nơi tìm Lạc Cẩm.

Đến khi tìm được, thì thấy cô ta đang hút thuốc, ngồi trên chiếc xe máy quen thuộc, ve vãn đám lưu manh.

Phó Lăng Xuyên van xin cô ta:

“Vì con, hãy quay về với anh…”

Nhưng Lạc Cẩm hất tay hắn ra đầy căm ghét:

“Ông chú, anh không thấy mình buồn cười à?”

“Tôi mới mười tám tuổi, đời tôi còn dài lắm!”

“Anh lừa tôi sinh con thì thôi đi, còn muốn lấy đứa bé ra trói buộc tôi, bắt tôi về làm bảo mẫu cho anh à?”

Vào ngày tôi và Cố Húc kết hôn, một tin tức làm chấn động cả thành phố Bắc Kinh.

Phó Lăng Xuyên dùng dao đâm chết Lạc Cẩm, sau đó ôm đứa trẻ còn bọc tã nhảy lầu tự sát.

Mẹ Phó sau khi nghe tin, cũng không chịu nổi cú sốc, nhảy sông tự tử.

Tôi lướt mắt qua dòng tin tức vừa nhảy ra trên màn hình điện thoại, khóe môi khẽ cong.

Tiếng nhạc du dương vang lên, tôi khoác tay Cố Húc, bước chậm rãi vào lễ đường.

Trong sự chúc phúc của tất cả mọi người, tôi không ngoảnh đầu lại nữa, bắt đầu hành trình mới của riêng mình.

Hết

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)