Chương 4 - Mối Tình Đơn Phương Và Giọt Nước Mắt

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Nghe mà thấy buồn cười.

Trương Mạn là bạn thân nhất của tôi.

Còn Lý Siêu là bạn nối khố của Cố Tây Từ.

Họ nên duyên là nhờ tôi và anh ấy làm mai.

Chỉ mất hai năm, họ đã có được cái kết viên mãn.

Vài hôm trước vừa mới đăng ký kết hôn, giờ chỉ còn thiếu một đám cưới nữa thôi.

Còn tôi và Cố Tây Từ — dây dưa suốt bảy năm, cuối cùng lại có kết cục như thế này.

Cố Tây Từ vẫn đến.

Là chạy đến.

Mồ hôi đầm đìa, cả người lấm tấm mệt mỏi.

Khi thấy tôi vẫn còn ngồi trước cửa phòng mổ, lông mày anh mới giãn ra.

Anh ôm chầm lấy tôi, ôm rất chặt.

Như thể chỉ cần lơi tay một chút, tôi sẽ biến mất khỏi thế gian.

“Viên Viên, là anh sai rồi, em đừng bốc đồng như thế. Mình ngồi xuống, nói chuyện đàng hoàng có được không?”

Trên người anh phảng phất mùi thuốc lá.

Bố của Cố Tây Từ mất vì ung thư phổi, nên anh rất ít hút thuốc.

Chỉ khi nào thật sự phiền muộn, anh mới rít một điếu.

Gần đây, anh chạy đôn chạy đáo vì Giang Nhạc, tìm bác sĩ, chạy chữa khắp nơi.

Đến mức có người còn tìm đến tôi để hỏi bóng gió: “Dạo này sức khỏe em ổn chứ?”

Bọn họ thật sự tưởng rằng — tôi mới là người khiến Cố Tây Từ lo đến mức như vậy.

Buồn cười thật đấy.

So với mùi thuốc lá, mùi hoa nhài còn nồng hơn.

Hôm trước ở bệnh viện, tôi cũng đã ngửi thấy mùi đó trên người Giang Nhạc.

Lúc đó tôi mới chợt nhớ ra.

Năm thứ hai bên nhau.

Cũng là năm thứ năm chúng tôi quen nhau.

Khi đó, bố anh mất.

Ngay sau đó, công ty gặp rắc rối về dòng tiền.

Thời gian đó, Cố Tây Từ gần như không ngủ suốt đêm.

Tôi lo cho sức khỏe anh, nên nhờ bác sĩ kê một ít thuốc bắc để an thần.

Sau đó còn xin nghỉ nửa ngày để về sắc thuốc cho anh.

Tôi ở bên nồi thuốc chờ mãi, chờ đến tận tối.

Kết quả chỉ nhận được một tin nhắn:

“Viên Viên, anh muốn yên tĩnh một mình, ra ngoài dạo chút. Em đừng lo.”

Vài hôm sau, anh mới về.

Trên người anh, mang theo mùi hoa nhài quen thuộc.

Thì ra, khi ấy anh đã đi tìm Giang Nhạc rồi.

Tìm người duy nhất có thể an ủi tinh thần anh.

Buồn cười hơn là, khi tôi hỏi tại sao người anh lại có mùi ấy, anh đưa cho tôi một lọ nước hoa:

“Anh mua tặng em đấy, nhân viên bán hàng thử lên người anh một chút. Anh nghĩ em sẽ thích.”

Anh ra ngoài “tản bộ”, mà vẫn nhớ mua quà cho tôi.

Tôi tưởng rằng, anh thật sự rất yêu tôi.

Mọi hiểu lầm trước đó, đều tan biến trong tích tắc.

Khoảng thời gian sau đó, quan hệ của chúng tôi tiến triển nhanh chóng.

Anh luôn thích ôm tôi, vùi mặt vào cổ tôi.

Đáng tiếc, đến hôm nay tôi mới hiểu rõ tất cả.

Không phải anh yêu tôi đến vậy.

Mà là… anh yêu mùi hương hoa nhài trên người tôi.

Tôi không hề hay biết, mình bị biến thành thế thân cho Giang Nhạc.

Một kẻ thế thân tệ hại.

Ngoài mùi hương đó ra, tôi chẳng có điểm nào giống cô ta cả.

10

Tôi vùng ra khỏi vòng tay anh, tát anh một cái thật mạnh.

Anh sững người đứng tại chỗ, đưa tay che mặt, như thể không biết phản ứng ra sao.

Trương Mạn kinh ngạc nhìn tôi:

“Viên Viên, cậu sao vậy…”

Tôi che miệng, chạy vào nhà vệ sinh.

Tôi nôn đến trời đất quay cuồng, như muốn móc cả tim gan ra ngoài.

Trương Mạn đưa cho tôi một chai nước, vỗ lưng tôi liên tục giúp tôi dễ chịu hơn:

“Sao nôn dữ vậy trời? Đúng là khổ quá mà…”

Cố Tây Từ đứng ở cửa, trên mặt lộ rõ vẻ đau lòng.

Vài vết ngón tay đỏ hằn trên má trắng của anh, cực kỳ rõ ràng.

Tôi giận dữ trừng mắt nhìn anh:

“Anh có biết anh khiến tôi buồn nôn cỡ nào không? Lọ nước hoa đó, là anh cố tình chọn đúng mùi giống Giang Nhạc phải không?”

Dĩ nhiên anh biết tôi đang nói gì.

Sắc mặt anh lập tức trắng bệch.

Khi anh làm tất cả những điều đó…

Rốt cuộc anh nghĩ cái gì?

Chẳng lẽ, anh không thấy ghê tởm bản thân sao?

“Viên Viên, nghe anh giải thích… Khi đó anh không hiểu chuyện, anh cứ nghĩ chính mùi hương đó khiến anh cảm thấy bình yên.”

“Nhưng sau này anh mới nhận ra… người khiến anh thấy yên lòng là em.”

“Viên Viên, anh thật sự muốn cưới em.”

Tôi cười lạnh:

“Được thôi, chọn đi một trong hai — hoặc là để Giang Nhạc biến khỏi cuộc sống của chúng ta, hoặc là chúng ta cắt đứt mọi liên quan, từ nay về sau anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.”

Cố Tây Từ sững lại.

Có lẽ anh thật sự đang suy nghĩ.

Trương Mạn hét lên:

“Anh còn do dự gì nữa? Dĩ nhiên là chọn Viên Viên rồi chứ! Hai người quen nhau bảy năm, ở bên nhau bốn năm! Mấy chuyện đó anh quên hết rồi à?”

Nhưng Cố Tây Từ không nghĩ như vậy.

Anh lẩm bẩm:

“Nhưng… cô ấy sắp chết rồi, Viên Viên… cô ấy sắp chết rồi.”

“Cô ấy là vũ công ballet, nhưng lại mắc bệnh xơ cứng teo cơ… Em có biết cái cảm giác tuyệt vọng đó là thế nào không?”

Câu nói của anh như đang giễu cợt tôi.

Giang Nhạc mất một mạng sống.

Còn tôi — tôi mất đi tình yêu của mình.

Thật nực cười.

“Cố Tây Từ, nhưng anh là bạn trai của tôi. Anh thương hại cô ấy đến mức phải cưới cô ấy sao? Thương hại đến mức mặc kệ cảm xúc của tôi, bỏ rơi tôi hết lần này đến lần khác để chạy theo cô ấy?”

“Anh rõ ràng là vẫn còn tình cảm, chứ không phải chỉ là thương hại! Chính anh cũng không phân biệt nổi à?”

Lấy cái cớ bệnh nan y để che đậy tình cảm không dứt.

Thật đúng là ngụy biện.

Cố Tây Từ không nói thêm lời nào nữa.

Chỉ siết chặt nắm tay, đến mức các đốt ngón tay trắng bệch, vậy mà vẫn không thể đưa ra câu trả lời.

Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại phá tan sự im lặng ngột ngạt.

Anh lấy điện thoại ra.

Đầu dây bên kia ồn ào hỗn loạn, có người hét lên:

“Anh mau đến đi! Giang Nhạc đang định tự tử! Cô ấy không muốn sống nữa rồi!”

Anh lập tức hoảng loạn.

Ngay lúc đó, y tá cũng gọi tôi vào phòng mổ.

Thật ra… anh đã lựa chọn rồi.

Tôi cười nhạt:

“Anh đi đi. Đừng để cô ta chết thật, kẻo sau này anh lại oán hận tôi cả đời.”

Bị loại người như anh hận, đúng là tổn âm đức.

Cố Tây Từ nhìn tôi, ánh mắt đầy van xin:

“Viên Viên, hứa với anh… đợi anh quay lại rồi hãy quyết định có được không?”

“Anh là bố của đứa trẻ, chúng ta phải cùng nhau quyết định…”

Tôi nhếch môi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)