Chương 18 - Mối Tình Đầu Định Mệnh
“Chát”— lại thêm một cái tát.
“Đừng gọi tôi là mẹ, cô tính là cái thá gì!”
Chu Uyển Uyển ôm mặt, tức mà không dám lên tiếng.
Mẹ Đoạn không thèm nhìn cô ta, sai người dọn phòng kho kê thêm một chiếc giường, mặc cho cô ta phản đối, ra lệnh nhốt lại trong đó.
Xử lý xong mọi việc, bà thở dài.
“Dù thế nào, con cũng phải chịu đựng qua mười tháng này.
Nếu không phải con, thì mọi chuyện kết thúc.
Nếu đúng là con, thì chuẩn bị kết hôn đi.
Nhà họ Đoạn vốn bị người ta dòm ngó, con là người thừa kế, lại càng phải giữ gìn danh tiếng gia tộc.”
Ánh mắt vô hồn của Đoạn Hoài Xuyên khẽ động.
“Không.”
Chắc chắn không phải con của anh.
Hắn sẽ không đăng ký kết hôn với Chu Uyển Uyển.
Sau khi mẹ Đoạn rời đi, Đoạn Hoài Xuyên lập tức cho người tới S thị theo dõi Bạch Vi, nhất định phải báo cáo mọi hành động của cô cho hắn.
Trong những ngày tháng khó chịu như thế này, chỉ khi nhìn thấy Bạch Vi, lòng hắn mới dễ chịu hơn một chút.
Nhà họ Đoạn chỉ nói để Chu Uyển Uyển dưỡng thai, còn sống có tốt hay không thì chẳng ai quan tâm.
Hắn nhốt Chu Uyển Uyển trong căn phòng chứa đồ chật hẹp, ba bữa ăn mỗi ngày chỉ làm những món có lợi cho đứa trẻ, không cho thêm bất cứ gia vị nào, ăn vào nhạt nhẽo vô vị, canh cá với canh gà tanh đến mức khiến Chu Uyển Uyển nôn mửa không ngừng, nước mắt đầm đìa cả khuôn mặt.
Ban đầu Chu Uyển Uyển còn ném đồ, nổi cáu.
Nhưng theo thời gian cái bụng ngày một lớn, cô ta càng lúc càng yếu, toàn thân bắt đầu sưng phù, không còn sức để gây chuyện, chỉ có thể nằm trên giường.
Ngoài thời gian đến công ty xử lý công việc, Đoạn Hoài Xuyên đều về nhà ngồi trong thư phòng cả đêm, xem từng bức ảnh gần đây của Bạch Vi mà người khác gửi đến.
Hắn như một kẻ tâm thần, vừa nói chuyện với ảnh, vừa vuốt ve gương mặt của người trong ảnh hết lần này đến lần khác, hồi tưởng về những kỷ niệm ngọt ngào khi xưa của họ.
Hắn sai người mua hết những túi xách, trang sức mà Bạch Vi liếc nhìn khi đi dạo phố và gửi qua cho cô, cũng sẽ cắt nát những tấm ảnh có Giang Dĩ Bạch bằng kéo, xé vụn thành từng mảnh.
Đêm đến, Bạch Vi luôn xuất hiện trong mơ của hắn.
Ban đầu còn ngủ được ba bốn tiếng, về sau cả đêm mất ngủ, cả người sắp sụp đổ.
Cuối cùng đến tháng thứ sáu của thai kỳ Chu Uyển Uyển, hắn nhận được một bức ảnh.
Trong ảnh là Giang Dĩ Bạch và một cô gái trẻ xinh đẹp đang ôm nhau thân mật.
Ánh mắt hắn bừng lên vẻ vui sướng, lập tức sai người gửi bức ảnh đó cho Bạch Vi.
Xem đi, Giang Dĩ Bạch ngoại tình trong hôn nhân.
Tính cách của Bạch Vi là như vậy, người đã yêu suốt năm năm còn nói bỏ là bỏ được, huống chi là cuộc hôn nhân không có chút tình cảm nào này.
Khi Bạch Vi nhận được bức ảnh, cô đang làm bánh sinh nhật.
Hôm nay là sinh nhật của Giang Dĩ Bạch.
Nhìn thấy người chồng ngày càng đi vào lòng mình đang ôm lấy một cô gái xinh đẹp khác trong ảnh, động tác trong tay cô khựng lại.
Tin nhắn đến từ một số lạ, nhưng người có thời gian làm mấy việc rảnh rỗi thế này ngoài Đoạn Hoài Xuyên ra thì cô chẳng nghĩ ra ai khác.
Dạo gần đây cô cũng liên tục nhận được không ít trang sức từ những người lạ, thứ nào từ chối được thì cô từ chối, không từ chối được thì đem quyên góp cho viện phúc lợi.
Bạch Vi không trả lời bất kỳ tin nhắn nào, trực tiếp chặn số.
Thôi vậy.
Dù sao cũng là hôn nhân thương mại.
Giang Dĩ Bạch không thích cô, cũng có thể hiểu được.
Trong giới này, có bao nhiêu cặp vợ chồng chỉ là danh nghĩa thôi chứ…
Nghĩ vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy tim như bị ai bóp nghẹt, ánh sáng trong mắt cũng mờ dần.
Cuối cùng, cô tùy tiện ném chiếc bánh gần hoàn thành vào thùng rác.
Thật ra thời gian gần đây, cô vẫn luôn tự hỏi, tại sao một người tốt như Giang Dĩ Bạch lại đột nhiên đồng ý kết hôn với cô.
Khi đó cô coi như mang tiếng xấu, sau lưng không biết có bao nhiêu người cười nhạo cô là thứ tự tìm đến người ta.
Những lời khó nghe hơn, cô cũng từng nghe không ít.
Bạch Vi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trầm ngâm suy nghĩ.
Tối hôm đó, Giang Dĩ Bạch về nhà, sau lưng còn có một cô gái trẻ đi theo.
Chính là cô gái trong bức ảnh kia.
Hắn dám dẫn người về tận nhà.
Là định công khai luôn rồi sao?
Bạch Vi siết chặt váy, không hề nhận ra sắc mặt mình lúc này khó coi đến mức nào.
Giang Dĩ Bạch thấy sắc mặt Bạch Vi trắng bệch, thoáng chốc bối rối, cúi người dùng mu bàn tay sờ lên trán cô để kiểm tra nhiệt độ.
Bạch Vi theo phản xạ nghiêng đầu né tránh.
Hành động đó khiến ánh mắt Giang Dĩ Bạch tối sầm.
Cô gái trẻ phía sau định nói gì đó, nhưng bị ánh mắt hắn ngăn lại.
Từ lúc bước vào cửa, Giang Dĩ Bạch đã nhận ra Bạch Vi không nói lời nào, thường ngày cô luôn chạy đến kể chuyện trong ngày với hắn, hoặc ôm chó con chơi đùa cùng hắn.
Chứ không phải như bây giờ, ngồi bất động trên sô pha như tượng.
“Sao vậy?”
Hắn dịu dàng hỏi.
Nghe thấy giọng nói dịu dàng ấy, cảm xúc tủi thân trong lòng Bạch Vi bất ngờ trào dâng.
Trước đây khi theo đuổi Đoạn Hoài Xuyên, dù có bao nhiêu tủi thân hay đau khổ cô đều phải nuốt vào lòng, Đoạn Hoài Xuyên cũng chưa bao giờ dùng ánh mắt lo lắng như vậy nhìn cô, quan tâm cô.
Giang Dĩ Bạch đối xử với cô càng tốt, thì khi bị phản bội, cô lại càng thấy đau lòng.
Bạch Vi cố gắng kìm nén nghẹn ngào.
“Em không quan tâm anh bên ngoài có ai, sẽ không đi phá rối các người, chỉ xin anh giữ lại cho em chút thể diện cơ bản nhất, dù sao cuộc hôn nhân này cũng liên quan đến danh dự của hai bên gia tộc.”
……
Giang Dĩ Bạch không ngờ Bạch Vi lại nói vậy.
Dạo này, hắn cảm nhận được rõ ràng Bạch Vi đang dần mở lòng với hắn, ngày càng ỷ lại và thích hắn hơn.
Sao đột nhiên lại thành ra thế này?
Trong lòng hắn bỗng chốc hoang mang.
Còn chưa kịp lên tiếng, cô gái trẻ phía sau đã nhịn không nổi.