Chương 1 - Mối Tình Đầu Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Vào ngày Đoạn Hoài Xuyên cầu hôn mối tình đầu, sợ Bạch Vi gây rối, anh đưa cho cô một tấm vé máy bay ra nước ngoài. Anh lừa Bạch Vi rằng sẽ cùng cô đi xem cực quang, nhưng sau khi cô lên máy bay, anh lại biến mất, chỉ để lại một tin nhắn:

“Em không biết mối tình đầu đối với một người đàn ông quan trọng đến mức nào đâu. Anh không thể để bản thân phải nuối tiếc. Đừng làm loạn nữa được không?”

Bạch Vi không khóc, cũng không làm ầm lên, chỉ nhắn lại một chữ: “Được.”

Anh không biết, gia đình cô vừa sắp xếp một cuộc hôn sự, và chuyến bay cô đi hôm ấy là chuyến bay về nhà. Ngày cưới trùng đúng ngày anh tổ chức hôn lễ.

Sau đó, khi lẽ ra đang trao nhẫn cưới trong hôn lễ của mình, Đoạn Hoài Xuyên lại xuất hiện dưới khán đài, đón lấy bó hoa cưới từ tay Bạch Vi, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

“Cực quang ở nước ngoài có đẹp không?”

Bạch Vi mỉm cười khoác tay chồng mới cưới, mời anh đến ngồi bàn chính.

1

“Bạch Vi! Bây giờ ai gặp bố cũng mỉa mai bố nuôi được đứa con gái không biết xấu hổ thế này đây!”

“Vì cái tên Đoạn Hoài Xuyên đó mà làm mất hết danh tiếng của mình, sau này còn ai thèm lấy con nữa.”

Bên đầu dây điện thoại, cha Bạch tức đến phát run.

Thấy Bạch Vi không lên tiếng, ông im lặng một lúc rồi bực bội nói tiếp:

“Đã định cho con một mối hôn sự, tuần sau phải về nhà, nếu không bố sẽ cho người trói con về!”

Hôn sự?

Bạch Vi vừa mở miệng, còn chưa kịp nói gì thì đầu dây đã vang lên tiếng tút dài.

Cuộc điện thoại bị cúp, ngay sau đó là một tấm vé máy bay đến thành phố S vào tuần sau mà ba cô gửi đến.

Ông cảm thấy Bạch Vi đã làm mất mặt ông hoàn toàn, chỉ có cách gả cô đi mới là cách giải quyết tốt nhất.

Quả thật, giờ đây đám công tử nhà giàu ở thành phố B đều đồn rằng Bạch Vi mặt dày đeo bám Đoạn Hoài Xuyên suốt năm năm, vậy mà người ta đến một mối quan hệ chính thức cũng không chịu cho cô.

Năm năm trước, Bạch Vi đến thành phố B xem triển lãm tranh, trong đám đông liền nhìn thấy Đoạn Hoài Xuyên.

Từ thời còn đi học, cô đã thầm yêu người này.

Đoạn Hoài Xuyên vẫn đẹp trai như xưa, nhưng so với chàng thanh niên đầy khí phách đứng trên bục giảng năm nào thì giờ đây lại nhiều thêm một nét chín chắn xen lẫn u sầu.

Khi ấy Bạch Vi còn chưa biết anh vừa thất tình, chỉ nghĩ rằng anh đang buồn.

Vì vậy cô dùng một cái cớ vụng về để xin được cách liên lạc của anh, rồi từng bước một, dè dặt tiến lại gần.

Khi Đoạn Hoài Xuyên buồn, Bạch Vi dù bị rượu làm bỏng rát cổ họng cũng cố uống cùng anh, nghĩ đủ mọi cách để dỗ dành. Anh bị đau dạ dày, cô liền đi học nấu ăn, dù tay bị bỏng phồng rộp, chỉ cần thấy anh ăn hết là cô đã thấy vui mừng khôn xiết.

Cô nghĩ, cuối cùng mình cũng không còn là con bé chỉ dám lặng lẽ đứng dưới sân khấu ngắm nhìn ánh sáng của anh nữa rồi.

Suốt năm năm, Đoạn Hoài Xuyên cũng dần dần mềm lòng, bắt đầu có phản ứng lại.

Họ đã có quan hệ thân mật, trong lúc mặn nồng anh từng nói lời yêu thương.

Đoạn Hoài Xuyên hôn cô, đưa ra hết lời hứa hẹn này đến lời hứa hẹn khác.

“Vi Vi, chờ anh thêm một chút, anh sẽ cưới em.”

Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, Bạch Vi ngây thơ nghĩ rằng rồi sẽ có một ngày được nghe anh nói câu “Chúng ta kết hôn đi.”

Thế nhưng, thứ cô nhận lại là những lời đồn như dao cứa, mọi người đều nói bóng nói gió rằng cô chẳng đáng giá chút nào, đến cả người bạn thân nhất cũng mắng cô tức giận.

“Bạch Vi, cậu có thể đừng như một con chó liếm mặt người ta nữa được không, nhục quá đấy!”

Bạch Vi muốn giải thích, rằng yêu một người bằng cả tấm lòng không phải là chó liếm, cô cũng không thấy mình hèn, bởi vì rồi sẽ có một ngày ánh mắt của Đoạn Hoài Xuyên sẽ chỉ có cô.

Thế nhưng hiện thực lại tát cô một cái thật đau.

Bởi vì Đoạn Hoài Xuyên đã quay lại với mối tình đầu Chu Uyển Uyển.

Đột nhiên Bạch Vi thấy rất mệt mỏi, không còn muốn chờ đợi nữa, nghĩ rằng bây giờ rời đi có lẽ là cách tốt nhất.

Tiếng động cơ vang ầm ầm, một chiếc siêu xe giới hạn toàn cầu dừng trước cửa nhà.

Đoạn Hoài Xuyên từ trong xe bước xuống, sải chân dài mấy bước đến trước mặt Bạch Vi, kéo tay cô.

“Không phải nói hôm nay cùng đi chọn quà sao, còn đứng ngẩn ra đây làm gì.”

Ánh mắt Bạch Vi khẽ lay động.

Trước đây Đoạn Hoài Xuyên lái chiếc Maybach đen, rất kín đáo.

Chiếc xe thể thao phô trương như thế này không phải gu của anh.

Cô nhớ có người trong giới bạn bè anh từng lỡ miệng nói rằng Chu Uyển Uyển thích đua xe, đặc biệt yêu thích mẫu xe này.

Trong lòng chua xót, cô rút tay lại.

“Không đi nữa.”

Đoạn Hoài Xuyên nhìn bàn tay trống không, trong lòng đột nhiên xuất hiện cảm giác không thể diễn tả, chỉ thấy vừa nghẹn vừa tức.

Trước đây Bạch Vi chưa bao giờ bỏ lỡ bất kỳ cơ hội nào để ở bên anh, mỗi lần đều vui vẻ chuẩn bị sẵn sàng từ sớm đợi anh.

Chẳng lẽ chuyện của Chu Uyển Uyển đã đến tai cô rồi?

Rõ ràng anh đã dặn đám bạn phải giữ mồm giữ miệng.

Đoạn Hoài Xuyên mặt không đổi sắc, đưa tay ôm eo thon của Bạch Vi, hơi dùng sức kéo cô về phía xe, vừa đi vừa dỗ:

“Được rồi được rồi, hôm nay anh đến muộn, em đừng giận nữa, lát nữa đến cửa hàng, cái gì em thích thì cứ lấy, anh trả tiền, nhất định chọn được món quà sinh nhật khiến em hài lòng.”

Trước quầy hàng trong tiệm đồ xa xỉ, Đoạn Hoài Xuyên chăm chú chọn quà cho Bạch Vi. Bạch Vi không có tâm trạng để chọn lựa, chỉ nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh. Hàng mi anh vừa dài vừa dày, khi cụp mắt xuống không thể nhìn rõ biểu cảm, khi làm việc thì tỏ ra nghiêm túc, lúc nhìn người lại khiến người ta lầm tưởng là si tình. Có lẽ chính vì dáng vẻ này, mới khiến cô ngộ nhận rằng tình cảm của mình là có đi có lại.

“Vi Vi, em thấy cái này thế nào?”

Giọng nói của Đoạn Hoài Xuyên kéo cô trở về thực tại.

Một chiếc vòng tay đính hồng ngọc với thiết kế hình hoa hồng được đưa đến trước mặt cô.

Nhân viên bán hàng niềm nở giới thiệu:

“Bạn trai của cô thật sự có con mắt rất tinh tường, chiếc vòng tay này do một nhà thiết kế người Anh lấy cảm hứng từ người yêu của mình mà làm ra, toàn thế giới chỉ có duy nhất một chiếc.”

Yếu tố thiết kế này…

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)