Chương 7 - Mối Tình Đẫm Máu Giữa Kẻ Thù
“Khả Khả đến.”
Trình Mạc ngẩng đầu, đối mặt với ánh mắt của Lạc Khả Khả.
Đuôi mắt cô ta đỏ hoe, bóp lấy vạt váy, nói không nên lời.
Dáng vẻ đó đủ để thấy, cô ta đã nghe được ít nhiều những lời ban nãy.
Trình Mạc cũng không che giấu nữa.
“Năm trăm vạn.”
Nước mắt Lạc Khả Khả rơi như mưa, cô ta trắng đến mức đôi mắt đỏ lên càng rõ.
“Tại sao? Tại sao lại không cần em?”
“Cô ta theo anh mười năm, em cũng từ năm hai mươi tuổi theo anh mà.”
“Tại sao!”
Bên ngoài mưa trút xuống, cô ta gào khóc trong mưa chất vấn Trình Mạc.
Mà anh ta ngồi đó, từ đầu đến cuối không nói một câu.
Thứ anh ta giỏi nhất chính là khiến một người phát điên.
Tôi tận mắt nhìn Lạc Khả Khả đến với sự kiêu căng, rồi rời đi trong suy sụp.
Mái tóc mềm mượt bị cô ta vò rối tung.
Cô ta khập khiễng xuống khỏi sân thượng.
Trình Mạc vẫn cúi đầu nhìn khung chat của hai chúng tôi.
Cái dáng vẻ si tình đó, thật đáng chết.
Trình Mạc, tôi đã chết từ lâu rồi.
Sự giả dối của anh, thật quá ghê tởm.
Kiếp sau, tôi không muốn gặp lại anh nữa.
Cơn mưa kéo dài đến tận chiều hôm sau mới tạnh.
Khi Trình Mạc rời công ty, dưới lầu đang chờ anh ta chính là bác sĩ Kim.
“Là anh Trình phải không?”
“Tôi nhớ tôi gặp anh rồi, ở trung tâm y tế.”
“Tôi là bác sĩ của trung tâm, trước đó đồng nghiệp tôi có gọi cho anh, lần này tôi đến để hỏi, thi thể của Tống Tinh Thần anh có nhận không? Nếu anh không nhận, cô ấy không cha không mẹ, tôi sẽ đưa đi hỏa táng.”
Trình Mạc bước xuống bậc thang, đột ngột quay đầu lại.
“Anh nói ai?”
“Tống Tinh Thần, anh quen chứ?”
“Đồng nghiệp tôi trước đó đã liên hệ với anh rồi, lần này tôi mang đến hồ sơ khám chữa và giấy chứng tử của Tống Tinh Thần, anh xem…”
Lời bác sĩ Kim còn chưa dứt, Trình Mạc đã vội giật lấy xấp giấy trên tay ông.
Anh ta lật từng trang, nhưng tốc độ đó, e rằng ngay cả tên trên giấy cũng nhìn không rõ.
“Tống Tinh Thần chết rồi? Anh có biết bịa đặt tin tức phải chịu trách nhiệm pháp lý không?”
“Tôi nguyện chịu trách nhiệm cho lời mình nói, xin anh cho tôi một câu trả lời rõ ràng, thi thể của Tống Tinh Thần, anh có nhận không?”
Toàn thân Trình Mạc phát lạnh, đầu ngón tay nắm lấy tờ giấy chứng nhận đến mức trắng bệch.
Anh lái xe thẳng đến bệnh viện.
Anh cố gắng giữ tỉnh táo, còn nói tôi thủ đoạn tàn độc.
Nhưng suốt đường lái xe, đôi tay anh không ngừng run rẩy.
Anh vượt năm đèn đỏ, còn đâm vào đuôi một chiếc xe tải nhỏ.
Anh ném tiền lại, rồi vội vàng chạy vào bệnh viện.
“Tống Tinh Thần, Tống Tinh Thần!”
Anh gọi điện cho tôi, miệng lẩm bẩm.
“Tôi thừa nhận lần này cô giỏi thật, cô ra đây đi, Tống Tinh Thần!”
Diệp Thừa cũng nhận tin và chạy đến.
Dưới sự dẫn đường của bác sĩ Kim, họ đến phòng lạnh.
Trình Mạc nắm lấy tấm khăn trắng che mặt tôi, thế nào cũng không dám mở ra.
Thời gian như đông cứng năm phút.
Là Diệp Thừa đã vén lớp vải đó lên, ánh sáng chói của đèn trần chiếu thẳng vào mặt tôi.
Trình Mạc lùi lại hai bước, định dựa vào tường, nhưng cuối cùng lại ngã xuống ngay trước cửa.
Anh ta cố đứng dậy mấy lần, nhưng đôi chân mềm nhũn không có chút sức lực.
Cả cúc áo vest cũng bung ra.
Nước mắt Trình Mạc rơi từng giọt, quả nhiên, vẫn là lúc anh ta khóc trông thuận mắt nhất.
Tôi nhìn bóng lưng thê thảm đó, tầm mắt không rời dù chỉ một giây.
Sợ bỏ lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào.
Mười ba năm, đây là lần anh ta chật vật nhất tôi từng thấy.
Trình Mạc, cuối cùng cũng đến ngày hôm nay rồi.
Dáng vẻ đáng thương nhất của anh, tôi nhìn rõ từng chút một.
Nhưng lúc tôi thê thảm nhất, cả đời này anh chưa từng thấy.
“Tống Tinh Thần, cô đang trả thù tôi phải không? Phải không!”
“Cô đứng dậy đi, không phải cô muốn chém tôi, muốn hành hạ tôi sao? Đứng dậy!”