Chương 2 - Mối Tình Đẫm Máu Giữa Kẻ Thù

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Dù sao năm đó chuyện giữa tôi và Trình Mạc, anh ta cũng bị liên lụy ít nhiều.

Nhưng sau một hồi yên lặng, tôi chỉ đẩy khay đồ ăn lên phía trước, “Các vị, mì trường thọ các người gọi đã làm xong rồi.”

Lạc Khả Khả ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn Trình Mạc, “Anh Mạc, anh mau nếm thử đi, trước đây anh từng ăn rồi còn khen ngon mà.”

Trình Mạc chậm rãi gắp một sợi mì đưa vào miệng, nếm thử rồi thản nhiên nói:

“Nước dùng có thêm húng quế, đúng là khẩu vị tôi thích.”

“Đúng không, khẩu vị của anh em luôn nhớ mà.” Cô bé cười rạng rỡ.

Nhưng lại không hề phát hiện, ánh mắt Trình Mạc vẫn đang sâu thẳm dán chặt vào tôi.

Ngay sau đó, cửa tiệm mì bị đẩy mạnh ra, “Anh Trình Mạc, sinh nhật vui vẻ!”

Mấy người reo hò chạy vào, nhưng vừa nhìn thấy tôi thì tất cả đều sững sờ.

Không ai dám mở miệng nói gì, chỉ là ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn về phía Diệp Thừa bên cạnh.

Tôi lấy dụng cụ ăn từ dưới quầy ra chuẩn bị đưa cho họ, nhưng ngay khoảnh khắc tôi đưa tay lên, bọn họ lại vô thức lùi lại phía sau.

Đó là di chứng của những năm tôi và Trình Mạc tranh đấu để lại cho họ.

Tôi không ngờ chỉ vài lần va chạm nhỏ, mà đám người này lại sợ đến mức đó.

“Diệp Thừa, mẹ nó đây là cái tình huống gì?”

Diệp Thừa nhún vai.

“Chúc mọi người ăn ngon miệng.” Nói xong tôi xoay người định rời đi, nhưng bị Lạc Khả Khả kéo lại.

“Chị chủ ơi, chị có thể giúp bọn em chụp tấm ảnh nhóm được không?”

“Không thể.” Tôi khó chịu gạt tay cô ta ra, đi thẳng vào bếp, nhưng đúng lúc đó, tiếng Trình Mạc vang lên:

“Chủ quán như vậy sao mà làm ăn? Cũng đâu phải là không trả tiền.”

Tôi chẳng buồn để tâm, thế nhưng giây sau anh ta lại ném một tấm thẻ đen tới.

“Chừng đó đủ để mua mạng cô rồi đấy!”

Khoảnh khắc tôi quay đầu lại, tấm thẻ đen vừa vặn đập thẳng vào mặt tôi.

Tôi đưa mu bàn tay chạm lên má vừa bị đập trúng, cúi xuống nhặt lấy thẻ rơi dưới đất.

Trên đầu vang lên một tiếng cười khinh miệt,

“Anh Trình Mạc, rời khỏi anh rồi thì cái cô Tống Tinh Thần sống thảm vậy sao, vì tiền đến mặt mũi cũng chẳng cần?”

Là gió cảng thổi quá mạnh, hay là mấy người này không nghe thấy Tống Tinh Thần tôi nói chuyện?

Tôi nhặt tấm thẻ lên chậm rãi bước ra khỏi quầy, đứng trước mặt Trình Mạc.

Anh ta cười lạnh, cuối cùng tự tin đưa ra điện thoại, “Không ngờ…”

Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu, tôi đã dùng hai ngón tay bẻ gãy tấm thẻ đen, nhét thẳng vào miệng anh ta.

Tiếp theo liền cầm lấy tô nước mì bên cạnh dội thẳng lên đầu anh ta.

Ngẩng đầu lên tôi tiện chân đá luôn kẻ vừa nãy nói nhiều văng vào góc tường.

“Vài năm không gặp, mày vẫn là đứa lắm mồm nhất trong bọn!”

Hành động của tôi mượt mà liền mạch, khiến đám người chưa kịp phản ứng.

Chỉ có Diệp Thừa ngồi tựa ghế bên cửa sổ thở dài, “Các người chọc cô ta làm gì.”

Lạc Khả Khả lúc này mới kịp hoàn hồn, bước tới trước mặt tôi cãi lý, “Chỉ là làm ăn nhỏ thôi mà, làm gì dữ vậy? Để xem hôm nay tôi…”

“Á!” Cô ta chưa kịp dứt câu, tôi đã bắt lấy tay cô ta đang giơ lên định tát tôi, vung tay tát ngược lại một cái.

Trong tiệm mì chỉ còn lại tiếng hét thảm của Lạc Khả Khả.

Trình Mạc ném cái tô xuống đất, nụ cười lạnh lẽo như băng, “Đánh tôi thì thôi đi, nhưng động đến vị hôn thê của tôi là cô sai rồi.”

Anh ta quay đầu nhìn Lạc Khả Khả, “Khả Khả, em muốn trả lại thế nào?”

Lạc Khả Khả ôm mặt không nói gì, nhưng nước mắt đã rưng rưng trong mắt.

Trình Mạc ra lệnh một tiếng, “Ra tay!”

Theo mệnh lệnh của anh ta, một nhóm vệ sĩ tràn vào tiệm.

Tay cầm gậy bóng chày, bắt đầu đập phá điên cuồng khắp nơi.

Nhưng không ai dám động đến tôi, chỉ phá nát tất cả đồ đạc trong tiệm.

Gió lạnh luồn qua cửa sổ vỡ thổi vào mặt tôi như lưỡi dao sắc lạnh.

Trình Mạc bóp lấy cổ tôi, “Vài năm không gặp, cái tính này của cô vẫn chưa sửa à?”

“Tiệm này tôi thu rồi, cô ra giá đi, xem như bồi thường cho cô.”

Khi anh ta nói, ánh mắt tham lam đảo khắp gương mặt tôi.

Ngay giây sau tôi đá mạnh một cú khiến anh ta bật ngửa, tay ôm ngực lảo đảo tìm thuốc trong đống đổ nát.

Anh ta cúi xuống nhặt một lọ thuốc trắng dưới chân, nhìn thấy dòng chữ bên trên thì bật cười khinh miệt.

“Chỉ bị bóp cổ thôi mà, cần thiết phải uống tám viên thuốc giảm đau sao?”

Vừa nói, anh ta đổ hết thuốc vào bồn rửa, ôm lấy Lạc Khả Khả rời đi.

Còn tôi thì như một kẻ ăn mày đói khát, lục lọi nhặt những viên thuốc sắp tan trong bồn nước bỏ vội vào miệng.

Tim tôi đau dữ dội.

Bác sĩ nói mỗi lần chỉ được uống hai viên, nhưng giờ đây tôi uống mười viên cũng chỉ tạm thời đỡ đau.

Mười lọ thuốc mới lấy tuần trước đã bị tôi uống sạch.

Tôi biết mạng sống của mình đã đến hồi kết.

Mười năm qua người cha duy nhất của tôi cũng đã rời xa.

Giao lại bang hội đang hấp hối cho tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)