Chương 2 - Mối Quan Hệ Nguy Hiểm Giữa Hai Kẻ Thù
Nghĩ đến kế hoạch vào ngày sinh nhật mà cô nghe được ở hội quán, cô biết mình phải rời đi trước hôm đó.
Nghĩ đến đây, cô cầm quyển lịch trên bàn, dùng bút đỏ khoanh tròn ngày ấy thật đậm.
“Cố tình đánh dấu để sợ tôi quên sao?”
Cửa biệt thự mở ra, giọng nói lười biếng của Thẩm Thanh Yến bất chợt vang lên từ phía sau.
Bàn tay Ôn Nam Chi cứng đờ, đầu bút trượt dài trên giấy, để lại một vệt đen nham nhở.
Cô chậm rãi quay đầu lại.
Thẩm Thanh Yến đứng tựa vào khung cửa, tay xách theo áo vest, cổ áo sơ mi hơi mở, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Anh nhìn lướt qua quyển lịch trong tay cô, khóe môi khẽ nhếch, giọng điệu mập mờ:
“Sinh nhật bảo bối của anh, sao anh có thể quên được? Hôm đó, anh còn chuẩn bị cho em một món quà bất ngờ cực lớn đấy.”
Ôn Nam Chi siết chặt cây bút trong tay, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh, khóe môi khẽ nhếch lên:
“Em cũng chuẩn bị cho anh một món quà bất ngờ đấy.”
Thẩm Thanh Yến sững lại trong giây lát, sau đó bật cười:
“Sinh nhật của em, chuẩn bị quà cho anh làm gì?”
Anh bước đến gần cô, đưa tay xoa nhẹ mái tóc cô, giọng nói dịu dàng đầy cưng chiều:
“Nhưng mà… em có mời anh trai em đến không?”
Trái tim Ôn Nam Chi đột nhiên thắt lại, bàn tay vô thức bấu chặt mép bàn.
Cô ngẩng lên, cố gắng giữ giọng bình thản:
“Anh muốn em mời anh ấy à?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Yến tối lại trong thoáng chốc, như thể có chút suy tư.
Nhưng rất nhanh, anh cười khẽ, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Mời đi. Nhân dịp này, xem như hóa giải thù hận cũng được. Anh và anh trai em đấu với nhau bao năm, bảo anh nhượng bộ thì không thể, nhưng ai bảo anh quá thích cô em gái bảo bối của hắn chứ? Vì tình yêu mà cúi đầu, cũng chẳng phải chuyện mất mặt.”
Cổ họng Ôn Nam Chi như bị thứ gì đó chặn lại, không thể nói được lời nào.
Thẩm Thanh Yến cúi xuống, định hôn cô, nhưng cô nghiêng đầu né tránh, giọng nhẹ bẫng:
“Hôm nay em không khỏe, không muốn.”
Động tác của anh khựng lại trong thoáng chốc, rồi anh bật cười khẽ, đặt một nụ hôn lên trán cô.
“Được, vậy nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, anh xoay người bước vào phòng tắm.
Ôn Nam Chi đứng yên tại chỗ, lắng nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm.
Ngón tay cô bấu chặt mép bàn, tim đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ánh mắt cô dừng lại trên chiếc điện thoại mà Thẩm Thanh Yến tiện tay ném lên sofa.
Cô nhẹ nhàng cầm lấy nó, thử nhập vài dãy mật khẩu, nhưng lần nào cũng báo sai.
Ngón tay cô run lên, trong lòng trào dâng một nỗi bất lực.
Cuối cùng, cô chỉ có thể đặt lại điện thoại về chỗ cũ, buộc bản thân phải bình tĩnh, tìm cách sau
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, Thẩm Thanh Yến nhìn thấy Ôn Nam Chi đang thu dọn đồ đạc.
Dưới chân cô là một đống đồ đôi—cốc đôi, dép đôi, gối ôm đôi…
Anh khẽ nhíu mày, bước đến bên cô, giọng mang theo chút khó hiểu:
“Sao đột nhiên em vứt hết mấy thứ này?”
Ôn Nam Chi không ngẩng đầu lên, giọng nhạt nhẽo:
“Không thích nữa, sau này mua cái khác.”
Thẩm Thanh Yến không hỏi thêm, chỉ khẽ cười:
“Đừng dọn nữa, lát nữa anh bảo người giúp việc làm cho em. Giờ cũng sắp đến giờ rồi, để anh đưa em đến vũ đoàn?”
Ôn Nam Chi lắc đầu, giọng bình thản:
“Không cần, em đã gọi điện xin nghỉ việc rồi.”
Nụ cười trên mặt Thẩm Thanh Yến thoáng cứng lại, đôi mày hơi nhíu lại:
“Không phải em rất thích múa sao? Sao đột nhiên lại nghỉ?”
Ôn Nam Chi ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh:
“Có chút mệt rồi, em muốn nghỉ ngơi một thời gian.”
Thẩm Thanh Yến im lặng vài giây, sau đó đưa tay xoa nhẹ tóc cô, giọng điệu mang theo chút cưng chiều:
“Nghỉ cũng tốt, múa vất vả lắm. Hơn nữa…”
Ngón tay anh trượt nhẹ xuống eo cô, giọng trầm khàn:
“Cái eo mềm mại này của bảo bối, anh cũng không muốn để người khác nhìn thấy.”
Ôn Nam Chi tránh khỏi tay anh, giọng lạnh nhạt:
“Anh cứ đi làm việc trước đi.”
Thẩm Thanh Yến nhìn cô một lúc, rồi cũng không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Sau khi anh đi, Ôn Nam Chi dành cả buổi chiều để vứt hết tất cả những món đồ đôi của họ.
Nhưng khi nhìn căn phòng trống trải, cô lại cảm thấy như có thứ gì đó đang đè nặng trong lòng, khiến cô không thở nổi.
Đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên.
Cô cầm lên xem—một tin nhắn từ số lạ.
“Ba giờ chiều, gặp nhau ở quán cà phê Blue Mountain. Tôi là vị hôn thê của Thẩm Thanh Yến.”
Đầu ngón tay Ôn Nam Chi siết chặt lấy điện thoại, khớp ngón tay trắng bệch.
Chương 3
Ôn Nam Chi đẩy cửa quán cà phê, chuông gió leng keng vang lên một tiếng giòn tan.
Ánh mắt cô quét một vòng trong quán, rất nhanh đã dừng lại ở một người phụ nữ ngồi trong góc.
Người phụ nữ ấy mặc một bộ Chanel cắt may tinh xảo, trang điểm tỉ mỉ, mỗi động tác đều toát lên vẻ kiêu ngạo bẩm sinh.
Ôn Nam Chi bước tới, kéo ghế ngồi xuống, gương mặt không chút cảm xúc.
“Tôi là Kiều Sơ Ngữ, vị hôn thê của Thẩm Thanh Yến.”
Kiều Sơ Ngữ đi thẳng vào vấn đề, trong giọng nói còn mang theo chút khiêu khích.
Ôn Nam Chi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ chết.
Kiều Sơ Ngữ hiển nhiên không ngờ cô lại phản ứng như vậy, đôi mày khẽ nhíu lại:
“Cô là bạn gái của Thẩm Thanh Yến, bỗng nhiên xuất hiện một vị hôn thê như tôi, chẳng lẽ cô không có gì muốn hỏi sao?”
Khóe môi Ôn Nam Chi nhếch nhẹ, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo đến cực hạn.
Hỏi? Cô còn có thể hỏi gì nữa?
Từ cái đêm ở hội quán, khi nghe những lời đó, cô đã hoàn toàn chết tâm với Thẩm Thanh Yến.
Bây giờ, dù anh ta có làm gì đi nữa, cô cũng không còn thấy ngạc nhiên hay đau lòng nữa rồi.
Kiều Sơ Ngữ thấy cô im lặng, sắc mặt liền trầm xuống.
Kiều Sơ Ngữ cố tình tự giới thiệu danh phận của mình, vốn muốn nhìn thấy Ôn Nam Chi hoảng loạn, đau khổ đến phát điên. Nhưng cô gái trước mặt lại lạnh lùng như một tảng băng, khiến cô ta không tìm được điểm yếu để ra tay.
Cô ta cắn răng, giọng điệu trở nên sắc bén hơn:
“Nhà họ Thẩm và nhà họ Kiều sắp liên hôn, Thanh Yến cũng đã đồng ý rồi. Dù cô có là ai đi nữa, anh ấy cũng sẽ sớm chia tay với cô. Tôi khuyên cô nên chủ động rút lui, tôi có thể cho cô một khoản tiền. Nếu không, cô chỉ tự chuốc lấy nhục nhã mà thôi.”
Ôn Nam Chi ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn thẳng vào cô ta:
“Bao giờ thì công bố tin tức liên hôn?”
Kiều Sơ Ngữ hơi sững lại, nhưng rất nhanh đã nở nụ cười đắc ý:
“Đầu tháng sau, ngày cụ thể chưa ấn định, nhưng chắc chắn sẽ không lâu nữa.”
Đầu tháng sau, ngay sau sinh nhật cô.
Rõ ràng, Thẩm Thanh Yến đã lên kế hoạch từ lâu—đợi đến sinh nhật cô, tung video ra, rồi phũ phàng vứt bỏ cô, sau đó đường hoàng liên hôn với nhà họ Kiều.
Thẩm Thanh Yến… anh ta thực sự không có trái tim.
Giọng Ôn Nam Chi vẫn nhàn nhạt:
“Cô đã điều tra tôi chưa? Chỉ cần điều tra một chút là sẽ biết, tôi không thiếu tiền. Nếu hôm nay cô đến đây chỉ để sỉ nhục tôi, thì cô nhầm rồi.”
Sắc mặt Kiều Sơ Ngữ lập tức sa sầm.
Ôn Nam Chi liếc nhìn cô ta, chậm rãi nói thêm:
“Còn nữa, tôi nhắc cô một câu. Thẩm Thanh Yến không có trái tim, anh ta chẳng yêu ai cả, chỉ yêu chính bản thân mình. Liên hôn để đôi bên cùng có lợi thì không sao, nhưng nếu động lòng… cô chết chắc đấy.”
Nói xong, Ôn Nam Chi đứng dậy, chuẩn bị rời đi.
Nhưng Kiều Sơ Ngữ đột ngột bật dậy, nắm chặt lấy cổ tay cô, giọng nói sắc bén:
“Cô dựa vào đâu mà nói về anh ấy như thế?!”
Ôn Nam Chi còn chưa kịp phản ứng, Kiều Sơ Ngữ đã vung tay lên, tóm lấy ly cà phê trên bàn rồi hất thẳng vào cô.
Chất lỏng nóng hổi chảy dọc theo tóc và gương mặt cô, loang lổ khắp quần áo.
Nhưng Kiều Sơ Ngữ vẫn chưa hả giận, cô ta đẩy mạnh Ôn Nam Chi, khiến cô mất đà ngã xuống đất.
Lưng cô đập mạnh vào góc bàn, cơ thể ngã sõng soài trên sàn, đầu va vào nền gạch lạnh lẽo. Một cơn đau nhói bùng lên, trước mắt cô lập tức trở nên mơ hồ.
Cô đưa tay chạm lên trán, đầu ngón tay dính đầy máu.
Đúng lúc này, cửa quán cà phê bị ai đó đẩy mạnh ra.
“Kiều Sơ Ngữ! Cô đang làm gì vậy?!”
Một giọng nói lạnh băng vang lên, mang theo sự giận dữ bị kìm nén.
Ôn Nam Chi ngước lên, nhìn thấy Thẩm Thanh Yến sải bước đi tới, theo sau là vài người anh em thân tín.
Anh mặc chiếc áo gió đen, gương mặt càng thêm u ám đến đáng sợ.
Không nói một lời, anh vung tay đẩy mạnh Kiều Sơ Ngữ sang một bên, sau đó cầm lấy ly cà phê còn lại trên bàn, không chút do dự hắt thẳng vào mặt cô ta.
Rồi anh cởi áo khoác, nhẹ nhàng phủ lên người Ôn Nam Chi, giọng nói mang theo sự run rẩy khó nhận ra:
“Chi Chi, em có sao không?”
Kiều Sơ Ngữ sững sờ, không thể tin vào mắt mình.
“Thanh Yến! Em là vị hôn thê của anh! Vậy mà anh lại vì cô ta mà dội cà phê vào em?!”
Chương 4
Thẩm Thanh Yến không thèm để ý đến Kiều Sơ Ngữ, chỉ cúi xuống nhìn Ôn Nam Chi, giọng dịu dàng đến lạ thường:
“Ngoan, lên xe đợi anh trước. Anh xử lý xong mọi chuyện ở đây rồi sẽ đến ngay.”
Ôn Nam Chi không nói gì, mặc cho anh đỡ mình đứng dậy, từng bước một đi về phía cửa.
Trong đầu cô trống rỗng, bên tai chỉ toàn tiếng ù ù khó chịu.
Chỉ đến khi ngồi vào xe, cô mới dần tỉnh táo lại một chút.
Không lâu sau, nhóm anh em của Thẩm Thanh Yến rời khỏi quán trước.
Một người trong số đó đi đến cạnh xe, gõ nhẹ vào cửa sổ.
“Chị dâu, chị đừng hiểu lầm. Cuộc hôn nhân này là do gia tộc sắp xếp, Yến ca không nói với chị vì muốn tự mình giải quyết. Nhưng không ngờ Kiều Sơ Ngữ lại mặt dày đến mức dám tìm chị gây chuyện. Anh ấy yêu chị đến thế, tuyệt đối sẽ không cưới ai khác đâu.”
Yêu?
Cô cảm thấy nực cười, nhưng ngoài mặt vẫn cúi mắt xuống, không lộ ra chút cảm xúc nào.
Cô chỉ im lặng ngồi đó, như một bức tượng vô hồn.
Một lát sau, Thẩm Thanh Yến bước ra, Kiều Sơ Ngữ nước mắt giàn giụa, chạy đi với dáng vẻ vô cùng thảm hại.
Anh lạnh lùng đuổi hết đám anh em của mình đi, rồi mở cửa xe, ngồi xuống bên cạnh cô.
Không nói một lời, anh cẩn thận lấy thuốc ra, nhẹ nhàng bôi lên vết thương trên trán cô, ánh mắt đầy vẻ xót xa.
Động tác của Thẩm Thanh Yến vô cùng nhẹ nhàng, như thể đang nâng niu một món báu vật dễ vỡ. Giọng anh trầm khàn, mang theo chút bất lực:
“Chi Chi, chuyện liên hôn là do gia tộc sắp đặt, anh sẽ không cưới cô ta. Anh cũng sẽ nhanh chóng nói rõ với gia đình, em đừng nghĩ nhiều.”