Chương 1 - Mối Quan Hệ Giữa Sư Tôn và Đệ Tử
Con gái ruột của sư tôn, sư muội Thiển Thiển, đã được tìm về. Chúng ta vốn dĩ còn cùng nhau thân thiện trao đổi lễ ra mắt.
Thế nhưng, Thiển Thiển vừa trông thấy ta trong đám đông, ánh mắt liền như khóa chặt, giọng the thé, gay gắt như lưỡi dao:
“Cha! Vì sao nàng ta còn ở đây?!”
Ta còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe nàng tiếp tục nói, từng câu từng chữ bén nhọn như dao găm:
“Ta mới là con gái ruột của người! Nay ta đã trở về, thì ngươi nên lập tức đuổi đứa con nuôi kia ra khỏi tông môn! Cớ gì nàng ta lại hưởng phúc ở đây?!”
“Cả tu vi của nàng, đều là do các ngươi dốc hết tài nguyên mà đắp lên! Vốn dĩ phải thuộc về ta! Mau đem kim đan và linh căn của nàng moi ra, trả lại cho ta!”
Lời này vừa thốt ra, thần sắc mọi người xung quanh trở nên vô cùng phức tạp.
Ta khẽ cong môi, khóe mắt lạnh lẽo như sương tuyết, trong lòng cười nhạt:
Ta là đệ tử mà sư tôn dốc sức tranh giành về từ muôn vàn tông môn, là thiên tài duy nhất trong vạn người, ai dám đuổi ta đi?
1
Chung quanh thoáng chốc tĩnh lặng. Mọi người nghe xong những lời của nàng, bất giác ngây ra.
Mọi người nghe thấy những lời kia, đều thoáng sững sờ.
Sư tôn là người đầu tiên phản ứng lại, bước nhanh tới, trầm giọng quát:
“Thiển Thiển! Con đang nói nhăng cuội gì thế?!”
Thế nhưng sư muội Thiển Thiển hoàn toàn chẳng quan tâm đến ánh mắt của chúng nhân, nước mắt rưng rưng, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói:
“Cha! Con biết những năm này con không ở bên người, nên người tìm một kẻ thay thế con. Nhưng giờ con đã trở về, nàng ta không thể ở đây nữa!”
“Vì sao con phải chịu khổ lưu lạc bên ngoài bao năm, còn nàng lại được hưởng hết thảy tài nguyên và đãi ngộ vốn thuộc về con?! Nàng không chỉ phải rời đi, mà tất cả những thứ thuộc về con… đều phải trả lại cho con!”
“Nếu không có con, nàng sao có thể có được tu vi như hôm nay?! Vì vậy, cả kim đan và linh căn của nàng… đều phải là của con!”
Nghe vậy, đáy mắt sư tôn khẽ lay động, thần sắc thoáng chút do dự, bàn tay cũng bất giác siết rồi thả lỏng ra.
Thiển Thiển nhìn ta đứng giữa các sư huynh, trong mắt dấy lên tia ghen ghét, muốn đưa tay đẩy ta ra, nhưng ta chỉ hơi nghiêng người né tránh, vẫn đứng vững vàng như núi.
Chỉ là… ta cố ý nhường bước, nàng mới có cơ hội chen tới gần.
Nàng hung hăng trừng mắt lườm ta một cái, rồi uốn éo nghiêng người, ôm chặt lấy cánh tay của một vị sư huynh bên cạnh, giọng đầy làm nũng:
“Vị trí này vốn là của con! Ngay cả các sư huynh cũng phải là của con! Tất cả những gì nàng có… vốn dĩ đều phải là của con!”
Giọng điệu mềm mại xen lẫn ủy khuất, vừa tỏ vẻ yếu đuối vừa ra sức làm nũng, khiến không ít đệ tử xung quanh ngẩn ngơ, mặt đỏ tai hồng, gần như quên cả bản thân đang đứng trong tông môn uy nghiêm.
Trong giọng nói kia, sự yếu mềm xen lẫn nũng nịu và cố ý làm duyên khiến người nghe không khỏi nổi từng trận da gà.
Tất cả đệ tử có mặt tại quảng trường đều không nhịn được, trên lưng như nổi đầy gai ốc.
Mấy vị sư huynh gần như bật người nhảy dựng, vội vàng tách ra, kéo khoảng cách thật xa khỏi Thiển Thiển.
Tứ sư huynh càng không nể mặt, bật cười khinh miệt một tiếng:
“Ta phi! Ngươi còn bày trò gì nữa vậy?!”
“Sư phụ đã hao tổn biết bao tâm huyết, mới có thể để Phi Phi được chọn vào tông môn ta. Nàng là thiên tài vạn năm có một, những thiên tài địa bảo trong tông môn phần lớn đều do Phi Phi tự mình hoàn thành nhiệm vụ mà tìm về. Ngươi cớ gì lại đuổi nàng đi?”
“Ngươi không chỉ muốn kim đan của Phi Phi, còn dám nói cả chúng ta cũng là của ngươi?! Mặt mũi đâu ra mà dày thế?!”
Sư muội Thiển Thiển hoàn toàn không ngờ Tứ sư huynh sẽ thẳng thừng như thế, nhất thời gương mặt đỏ bừng, ủy khuất cắn chặt môi dưới, giậm chân nũng nịu kêu lên:
“Sư huynh! Ngươi bị nàng lừa rồi! Ta mới là con gái ruột của sư tôn! Ta là thiên chi kiêu nữ của một đại tông giới tu chân! Các ngươi nên sủng ta, nên tin ta, sao có thể giúp một kẻ giả mạo nói chuyện?!”
Nghe tới đây, sư tôn mới kịp phản ứng, giọng ôn hòa giải thích:
“Thiển Thiển, Phi Phi là đệ tử của ta, chứ không phải con nuôi của ta.
Con gái của ta… từ đầu đến cuối, chỉ có một mình con.”
Ta cũng mỉm cười, giọng bình thản, nói thêm:
“Ta chỉ là một phàm nhân, có bao nhiêu đã đủ bấy nhiêu, sẽ không tranh giành với ngươi.”
Thiển Thiển nghe vậy, đáy mắt càng thêm kiêu ngạo, nhướng mày khinh khỉnh, cười lạnh một tiếng:
“Đã tự nhận mình là phàm nhân, vậy ngươi càng nên cảm tạ ta!
Nếu không có ta đi lạc, ngươi sao có cơ hội hưởng những phúc phần này?!”
Sư muội Thiển Thiển vừa nghe xong, ánh mắt càng thêm kiêu ngạo và khinh miệt, khẽ hừ lạnh một tiếng:
“Thì ra là phàm nhân? Vậy ngươi càng phải biết ơn ta mới đúng!
Nếu không phải ta lạc mất năm đó, chỉ dựa vào một phàm nhân như cha ngươi, ngươi nghĩ ngươi có tư cách tu tiên sao?”
“Cho nên, ta là đại ân nhân của ngươi! Ta bảo ngươi làm gì, ngươi phải làm nấy! Không được phép tranh giành sư huynh hay cha với ta!
Còn nữa, lúc rời đi, tuyệt đối không được mang theo thứ gì không thuộc về ngươi!”
2
Cả quảng trường như chết lặng. Mọi người đều sửng sốt trước những lời lẽ hoang đường kia.
Đại sư huynh lạnh lùng lên tiếng:
“Trước khi Phi Phi vào tông môn, tông môn chúng ta chẳng qua chỉ là một tiểu môn phái không đáng nhắc tới.
Là sư tôn phải dốc hết thành ý, nàng mới chịu chọn chúng ta.”
“Ngươi có thể hỏi rõ lại mọi chuyện đi. Với năng lực của Phi Phi, nàng có thể tự do lựa chọn bất kỳ tông môn nào!”
Thiển Thiển không ngờ tất cả mọi người đều đứng về phía ta, trong lòng uất ức đến nghẹn, ghen tỵ đến phát điên.
Thế nhưng nàng vẫn cố chấp phản bác:
“Kim đan đó vốn dĩ là của ta! Nếu năm đó ta không lạc mất, có khi giờ ta cũng đã kết đan rồi!”
Sau đó, nàng cố tình đưa bàn tay ra, để lộ những vết sẹo trên da, phớt lờ ánh nhìn đầy giận dữ của sư tôn, cố làm ra vẻ đáng thương:
“Cha ơi, người thương con nhất mà, những vết sẹo này xấu xí lắm, mãi không thể mờ… Đều là do yêu thú cào ra cả đấy…{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}
Nếu như con có kim đan, có phải đã không bị chúng bắt nạt rồi đúng không?”
“Cha xem đi, nàng chẳng có chút lương tâm nào, chiếm lấy mọi lợi ích của con, chiếm lấy sự yêu thương vốn thuộc về con,
vậy mà còn xúi giục các sư huynh mắng chửi con!”
“Hay là để nàng dâng kim đan và linh căn ra, xem như bồi tội với con… được không cha?”
Sư tôn nhìn nàng, đáy mắt đã chẳng còn bao dung như trước, chỉ còn lại thất vọng cùng tức giận, quát lớn:
“Đủ rồi!”
“Thiển Thiển, con sao lại biến thành như vậy? Năm xưa con rõ ràng là một đứa trẻ lương thiện thuần hậu, vì sao giờ lại trở nên độc địa thế này?”
“Cướp đoạt kim đan, móc linh căn của người khác – đó là tội ác nghịch thiên, đến cả tà tu cũng không dám làm!
Hơn nữa, chúng ta đã giải thích rõ ràng: sư tỷ của con không hề chiếm đoạt bất cứ thứ gì của con!”
“Con cứ mở miệng là bắt người khác bồi tội, nhưng thực ra… nàng ta chưa bao giờ nợ con điều gì cả!”