Chương 4 - Mối Quan Hệ Đầy Rắc Rối Giữa Hai Tiểu Thư

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

19.

[Chị ơi, chị có thể đuổi học cô ta không? Tập đoàn Khương thị lợi hại như vậy, đuổi học cô ta chắc đơn giản lắm mà.]

Quả nhiên cuối cùng cũng mở miệng.

[Để mai nói đi, chị buồn ngủ rồi.]

Ngày hôm sau, tôi dậy rất sớm.

Trong nhóm lớp mọi người đang bàn tán xem mặc gì đi lâu đài, Khương Nguyệt giả tạo chụp một bức ảnh đang ăn sáng. Trong ảnh, đồ ăn sáng rất thịnh soạn, bên cạnh ly cà phê là chiếc túi cô ta lấy từ nhà tôi.

Trang điểm xong, tôi lái xe đến lâu đài. Khi tôi đến nơi, trước cửa đã có rất nhiều người đứng đó. Mọi người đều cầm điện thoại chụp ảnh, bảo vệ ngoài cửa thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Lúc này, một chiếc Ferrari dừng lại trước mặt tôi. Khương Nguyệt mặc một chiếc váy đỏ bước xuống, bên cạnh là Quý Thần mặc vest. Quý Thần nhìn thấy tôi còn lườm một cái.

Cô ta vừa xuống, Trần Tiểu Phỉ bên cạnh đã bắt đầu nịnh nọt: “Nguyệt Nguyệt, cậu đẹp quá!”

Các bạn học cũng vây quanh cô ta, Khương Nguyệt vuốt tóc lên tiếng: “Sao mọi người không vào đi?”

Một bạn nữ trả lời: “Có bảo vệ, bảo vệ nói không có sự cho phép của tiểu thư thì không được vào.”

Lập tức, Khương Nguyệt hoảng loạn. Tôi thong thả nháy mắt với bảo vệ, cửa mở ra.

“Chào mừng tiểu thư về nhà.”

Bảo vệ cúi người chín mươi độ, Khương Nguyệt nhất thời được chiều chuộng mà đâm lo. Tôi đứng sau lưng Khương Nguyệt, lễ tiết của bảo vệ là dành cho tôi, chỉ có điều mọi người đều tưởng là dành cho Khương Nguyệt.

Sau khi vào trong, tôi nhắn cho chú một tin.

Sân lâu đài rất rộng, Khương Nguyệt vừa đi vừa giới thiệu, dù chẳng ai hiểu cô ta đang nói gì. Cô ta gọi hoa tường vi là hoa hồng, hoa dành dành là hoa lan.

“Đây không phải hoa tường vi sao?”

Một bạn nữ chỉ ra lỗi sai của Khương Nguyệt, cô ta lập tức quay lại: “Đây là hoa hồng, giống cao cấp, cậu chưa thấy bao giờ thì đừng nói bừa.”

Lập tức, bạn nữ đó bị mắng đến mức không nói thêm câu nào, tôi ở phía sau không ngừng đảo mắt.

Thật sự rất xấu hổ.

20.

Đến cửa lớn, Khương Nguyệt đợi một lát rồi mở nắp khóa mật mã, bắt đầu nhập số. Mọi người đều ghé sát vào xem, Kỷ Hàm che cho Khương Nguyệt.

“Không được xem, không được xem, Nguyệt Nguyệt đang nhập mật mã.”

“Tít ——— Mật mã sai.”

Tiếng khóa thông minh rất lớn, các bạn học quay lại nhìn đầy thắc mắc.

“Tớ nhập nhầm, xin lỗi mọi người.”

Khương Nguyệt vội giải thích, xoay người nhập lại lần nữa.

“Tít ——— Mật mã sai.”

Các bạn học lại quay đầu lại, Khương Nguyệt lại giải thích: “Lâu quá không đến nên hơi quên một chút.”

“Tít ——— Mật mã sai.”

Tôi đứng sau đám đông, cười đến đau cả mặt.

“Tít ——— Mật mã…”

Khương Nguyệt nhập thêm hai lần nữa đều sai mật mã, mọi người bắt đầu xì xào.

“Chuyện gì vậy, mật mã nhà mình mà cũng không nhớ?”

“Thật xấu hổ, không phải cô ta đang giả vờ đấy chứ?”

“Chắc không đâu, lúc nãy bảo vệ còn gọi là tiểu thư mà.”

Khương Nguyệt cũng nghe thấy những lời đó, tôi cũng nhận được một tin nhắn.

21.

[Chị ơi, mật mã không đúng ạ, có phải chị nhớ nhầm không.]

Tôi cầm điện thoại nhìn tin nhắn rồi lại đặt xuống.

[Chị ơi, mật mã sai rồi.]

Tôi vẫn không trả lời.

[Chị ơi, chị đâu rồi!] 

Sau câu này, Khương Nguyệt gọi điện thoại thoại cho tôi. Sau khi bắt máy, Khương Nguyệt lập tức lên tiếng: “Chị ơi, mật mã là gì, mật mã sai rồi.”

Nói xong, trong điện thoại của tôi cũng vang lên giọng của Khương Nguyệt. Tôi bình tĩnh rẽ đám đông ra, từng bước đi về phía Khương Nguyệt.

“Mật mã ở đây này.”

Tôi nói một câu vào ống nghe, giọng tôi vang lên trong điện thoại của Khương Nguyệt. Cô ta ngây người, ngã bệt xuống đất.

“Khương Tiểu Niệm, cô cầm điện thoại của chị tôi làm gì?!”

Khương Nguyệt đúng là không có não, đến giờ vẫn chưa hiểu rõ tình hình.

Những người phía sau đã cầm điện thoại lên bắt đầu quay phim. Tôi đẩy Khương Nguyệt ra, nhập mật mã cửa lớn.

“Mật mã chính xác, chào mừng bạn, Tiểu Niệm.”

Khương Nguyệt sững sờ, phía sau cũng không ai dám lên tiếng.

“Chẳng phải muốn đến lâu đài chơi sao, tôi mời mọi người nhé?” Tôi khoanh tay trước ngực.

Khương Nguyệt vẫn đang ngồi dưới đất đột nhiên lao về phía tôi. Ngay khi tay cô ta định đánh tôi thì chú tôi đến, cảnh sát ngay lập tức khống chế Khương Nguyệt.

Tôi đi đến trước mặt Khương Nguyệt, nhìn cô ta.

“Khương Nguyệt, ồ không đúng, là Hứa Nguyệt.” Tôi đi quanh cô ta hai vòng, tiếp tục nói: “Có phải tôi đã quá tốt với cô, khiến cô quên mất bản thân mình vốn dĩ như thế nào không.”

Ngoài cửa, mọi người đều không dám nói gì. Mắt Khương Nguyệt đỏ ngầu, Quý Thần đứng ra.

“Khương Nguyệt, em… em lừa anh!”

Xem ra anh ta cũng không ngu lắm.

“Tiểu Niệm, anh nói em nghe, anh đã sớm biết Khương Nguyệt giả mạo em rồi, anh cố ý ở bên cô ta đấy.”

Quý Thần thấy vậy liền giải thích với tôi, Khương Nguyệt bật khóc: “A Thần, anh nói anh thích em nên mới ở bên em mà, sao anh có thể lừa em.”

Quý Thần nhìn cô ta đầy khinh bỉ, rồi quay sang nhìn tôi đầy mong đợi.

Tôi chỉ thấy buồn nôn.

“Khương Nguyệt, cô dám quên cả thân phận của mình, vậy tôi sẽ đưa cô về để cô nhớ lại cho kỹ.”

Khương Nguyệt không tin nổi nhìn tôi trân trân.

“Khương Tiểu Niệm, cô dựa vào cái gì mà đưa tôi về, chính cô đã nói sẽ tài trợ cho tôi, cô là đồ lừa đảo!”

“Tôi dựa vào cái gì ư? Dựa vào việc tất cả những gì cô có bây giờ đều là của tôi, hiểu chưa?”

Khương Nguyệt nghe vậy ra sức vùng vẫy, nhưng cô ta làm sao thắng nổi hai cảnh sát.

“Chú ơi, dấu vân tay trên túi LV của cháu là của anh ta, chú đưa họ đi cùng luôn nhé.”

Nói xong tôi quay người rời đi, các bạn học ngoài cửa cũng cuối cùng cũng ngừng quay phim, bị cảnh sát đuổi về.

22.

Sau khi Khương Nguyệt bị đưa đi, tôi cũng lập tức theo cô ta đến đồn cảnh sát. Trong phòng thẩm vấn, mắt Khương Nguyệt vô hồn.

Tôi lên tiếng: “Hứa Nguyệt, kể từ hôm nay, tôi ngừng tài trợ cho cô.”

Khương Nguyệt nghe xong lại điên cuồng chửi bới tôi: “Cô dựa vào cái gì! Cô không xứng! Tôi mới là đại tiểu thư của Tập đoàn Khương thị! Cô dựa vào cái gì mà đuổi tôi đi.”

Tôi thầm nghĩ chắc Khương Nguyệt điên rồi.

“Tôi cho cô một cơ hội dọn đồ, bây giờ cô về ký túc xá dọn sạch đồ đạc của mình, nếu không tôi sẽ đưa thẳng cô về nhà cậu cô.”

Khương Nguyệt dường như không nghe thấy tôi nói gì, vẫn không ngừng chửi rủa. Tôi lắc đầu, quay sang phía bên kia.

Quý Thần thấy tôi thì khóc lóc: “Tiểu Niệm, anh xin lỗi, em tha thứ cho anh đi, anh yêu em.”

Rầm ——— Cánh cửa vừa mở ra đã bị tôi đóng sầm lại.

Mẫu dấu vân tay và video giám sát lúc tôi và Quý Thần đi du lịch trước đây cũng được trích xuất. Quý Thần đã lợi dụng lúc tôi ngủ để trộm túi rồi gửi về nhà anh ta.

“Cứ để anh ta đền đi.”

23.

Sau khi làm việc xong với cảnh sát, tôi ghé qua ký túc xá một chuyến. Đến phòng, Trần Tiểu Phỉ và Kỷ Hàm nhìn thấy tôi, phản ứng y hệt lúc biết Khương Nguyệt nói mình là đại tiểu thư Tập đoàn Khương thị, vô cùng cung kính.

Tôi xòe tay ra trước mặt họ.

“Ý gì vậy Tiểu Niệm?” Kỷ Hàm hỏi.

“Trả lại đây, sợi dây chuyền và đôi khuyên tai các cô lấy.”

Tôi nói xong, ánh mắt Kỷ Hàm lảng tránh, Trần Tiểu Phỉ cũng ngồi sang một bên. Thấy họ như vậy, tôi lấy điện thoại ra.

“Không trả chứ gì, vậy các cô vào đồn ngồi cùng Quý Thần luôn đi.”

Trần Tiểu Phỉ thấy vậy chạy lại ngăn tôi.

“Cậu đừng báo cảnh sát, cái đó tớ…”

“Tớ cái gì mà tớ, cô không biết nói chuyện à?” Thấy cô ta ấp úng, tôi hỏi.

“Bị Kỷ Hàm đem bán rồi, cậu ấy nói cái này bán được nhiều tiền lắm.”

Trần Tiểu Phỉ thốt ra một câu gây sốc, Kỷ Hàm nghe xong liền chạy đến trước mặt Trần Tiểu Phỉ hét lớn: “Cô nói gì thế, rõ ràng là cô muốn bán mà! Cô vu khống ai hả!”

Trần Tiểu Phỉ cũng không vừa, cãi lại Kỷ Hàm: “Chính là cô, cô nói muốn bán, cũng là cô đăng lên nền tảng đồ cũ.”

Tôi cũng chẳng muốn xem họ cãi nhau, chỉ lạnh nhạt nói một câu: “Bán được bao nhiêu?”

“Tổng cộng ba nghìn tệ.”

Tôi nghẹn lời, tiếp tục nói: “Lúc các cô lấy là đồ mới tinh, đền cho tôi cái mới.”

Đôi khuyên tai Kỷ Hàm lấy đã tuyệt bản, bây giờ muốn mua mới chỉ có thể mua lại với giá cao.

Giá hiện tại trên nền tảng đồ cũ lên đến chín mươi ngàn tệ, mà còn phải tranh giành mới mua được.

Sợi dây chuyền của Trần Tiểu Phỉ giá niêm yết trên web cũng là một trăm mười ngàn tệ, hiện cũng đang cháy hàng.

“Trong mười ngày tôi phải thấy đồ, nếu không các cô cứ đi làm bạn với Quý Thần đi.”

Nói xong, tôi quay người rời đi.

24.

Sau ngày hôm đó, có người đã đăng video Khương Nguyệt bị vả mặt lên diễn đàn trường, sự việc ồn ào khá lớn, mọi người đều mắng nhiếc Khương Nguyệt.

Nói cô ta hám danh lợi, mắng cô ta không biết xấu hổ, mắng cô ta không biết đủ, rõ ràng may mắn như thế mà không biết trân trọng.

Khương Nguyệt cũng bị nhà trường đuổi học với lý do làm ảnh hưởng đến phong khí của trường. Ngày thứ hai sau khi bị đuổi học, tôi đã đưa Khương Nguyệt về quê. Suốt dọc đường cô ta cứ điên điên khùng khùng, nhưng cũng may không gây gổ gì nhiều.

Về đến quê, cậu của cô ta chê bai hết mức. Tôi định quay người đi luôn nhưng ông ta lại chìa tay xin tiền tôi.

“Cô phải cho chúng tôi tiền, cô không thể để chúng tôi nuôi không giúp cô được.”

Tôi cạn lời: “Người giám hộ của Khương Nguyệt hiện tại vẫn là ông, tôi chỉ là không muốn tài trợ cho cô ta nữa nên đưa về cho ông, ông không có tư cách đòi tiền tôi.”

Giải thích xong, ông ta vẫn không chịu buông tha, tôi dứt khoát quay người bỏ đi.

Ông ta định đuổi theo nhưng vệ sĩ sau lưng tôi đã đứng chắn trước mặt, ông ta chỉ đành lủi thủi rút lui. Đi được một đoạn, từ nhà Khương Nguyệt vang lên tiếng tát, sau đó là tiếng khóc lóc thảm thiết của cô ta.

Tim tôi thắt lại một chút.

Nói không xót xa là giả, nhưng Khương Nguyệt dường như đã không còn là cô bé nhỏ nhẹ gọi tôi là chị trong ký ức của tôi nữa rồi.

Tôi quay đầu nhìn ngôi nhà của Khương Nguyệt một cái, rút từ trong túi ra một chiếc thẻ đưa cho vệ sĩ bên cạnh.

“Trong này có hai mươi ngàn tệ, đưa cho cậu của cô ta đi.”

Vệ sĩ gật đầu, sau khi anh ta vào trong, tiếng tát trong nhà ngừng hẳn. Tôi quay mặt đi, rời khỏi nơi này.

Vở kịch này cuối cùng cũng đã hạ màn.

[HẾT]

 

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)