Chương 1 - Mối Quan Hệ Đặc Biệt Giữa Chúng Ta

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, hoa khôi của lớp đã đăng tờ kết quả khám thai của tôi lên nhóm lớp.

“Nghèo thì vẫn là nghèo, vừa mới đủ tuổi trưởng thành đã đi bán thân. Cô còn nhớ rõ ai là cha đứa bé không? Đừng nói là một lão già nát rượu nào đó nhé.”

Những người khác cũng hùa vào chế giễu, còn có người đăng ảnh tôi đang quỳ dưới ruộng, tay ôm lưng đào khoai lang.

Đúng lúc ấy, cậu ấm lạnh lùng nổi tiếng trong giới nhà giàu Bắc Kinh bất ngờ gửi một tin nhắn:

“Tôi là cha đứa bé, có ý kiến gì không?”

1

Tôi đã nôn khan khi đang tưới phân chuồng cho khoai lang.

Mùi phân quá nồng nặc, lúc đầu tôi tưởng là bị xộc mùi nên mới như vậy.

Cho đến trưa, khi đút cơm cho bà nội, tôi lại không nhịn được muốn ói.

Bà nhìn tôi một cái:

“Nhóc con, chẳng lẽ cháu có thai rồi?”

Đôi mắt bà đã mờ đục theo tuổi, nhưng vẫn ánh lên tia sắc bén như dao, đâm thẳng vào suy nghĩ đang giấu trong lòng tôi.

Tôi run lên một chút, nuốt nước bọt.

“Dạ đúng…”

Mấy tháng trước, bà tôi bị suy tim đột ngột, tôi thật sự không xoay đâu ra tiền, đành phải đi làm ca đêm ở KTV.

Ở đó, tôi gặp bạn học cùng lớp – Đoạn Ôn Ngôn – người lúc đó đang bị chuốc thuốc.

Khuôn mặt anh ấy tuấn tú đỏ bừng, ý thức mơ hồ. Anh nắm lấy tay tôi, cứ thế chui vào áo mình.

Nhìn một nam thần cao ngạo như hoa trên núi cao lúc này lại đầy dục vọng như thế, tim tôi đập thình thịch không ngừng. Chỉ ngập ngừng một giây, tôi đã đưa anh vào phòng thay đồ.

Lúc ấy đồng nghiệp đều đi làm, tôi và anh quấn lấy nhau cả nửa đêm ở bên trong.

Rời đi, tôi để lại một tờ giấy. Nghĩ bụng, dù gì để bịt miệng tôi, anh chắc cũng cho tôi vài trăm triệu.

Không ngờ hôm sau khi tỉnh dậy, Đoạn Ôn Ngôn không hề nhắc đến chuyện đó. Điều đó khiến tôi không yên tâm, chủ động tìm anh đòi tiền.

Chỉ nhớ đôi mắt anh lạnh như băng, cứ như muốn đóng băng cả người đối diện.

Anh chỉ nói một câu:

“Cho cô năm mươi vạn, đừng gây rắc rối.”

Rồi vứt tôi lại phía sau như không có gì.

Tôi cầm tiền, vội vàng đến bệnh viện đóng viện phí.

Còn chuyện uống thuốc, tôi cũng để quên luôn.

Đến khi nhớ ra, thì kinh nguyệt đã lâu không đến. Tôi mua que thử thai, nhìn hai vạch hiện lên mà cảm xúc phức tạp.

Một mặt, nhà họ Đoạn quá cao sang, tôi mười phần thì hết tám chín phần không thể bước vào.

Mặt khác, đây có lẽ là cơ hội duy nhất để tôi thay đổi số phận, tôi không muốn dễ dàng từ bỏ.

Cứ kéo dài như vậy, bụng tôi càng lúc càng to. Tôi lấy vải buộc chặt bụng để đi thi đại học, nhưng vì kiệt sức mà nhập viện. Lúc ấy, lại bị hoa khôi Phạm Nhã chụp lại, đưa vào nhóm lớp để chế nhạo.

2

Hôm sau, Đoạn Ôn Ngôn tìm đến tận nhà.

Cùng đi với anh ta còn có cả bà nội.

Đoạn Ôn Ngôn mặt không biểu cảm, ánh mắt lướt qua bụng tôi rồi cúi đầu xuống, không thể đoán nổi anh ta đang nghĩ gì.

Ngược lại, bà nội anh ấy lại khá hiền hòa, nắm lấy tay tôi, hỏi tôi bao nhiêu tuổi, cha mẹ đâu, trong nhà còn ai nữa.

Tôi thật thà trả lời rằng cha mẹ đã mất, trong nhà chỉ còn mỗi bà nội, bà liền đỏ hoe mắt.

“Thật tội nghiệp cho đứa nhỏ này.”

Bà đề nghị đón tôi về sống cùng, nhưng tôi không nỡ rời bà nội đang bị liệt. Bà lại nói có thể đưa bà tôi vào viện dưỡng lão thuộc tập đoàn Đoạn thị.

“Thật lòng mà nói, nhà như chúng tôi không dễ gì tiếp nhận người nghèo. Nhưng đứa trẻ trong bụng cô là cháu đầu tiên của nhà họ Đoạn, lại còn là người phụ nữ đầu tiên của Ôn Ngôn. Chúng tôi thấy bỏ mặc cô ở nơi heo hút này, thật chẳng phải đạo.”

Trên đường trở về, Đoạn Ôn Ngôn nhắm mắt suốt, không nói một lời.

Tôi đoán không ra, anh ta là thích tôi hay ghét tôi.

Nhưng rất nhanh, tôi đã có câu trả lời.

Anh ta ném quần áo của tôi lên ghế sofa, ra lệnh tôi ngủ ở đó mỗi tối.

Tôi chỉ nghĩ, quả nhiên là anh ta ghét tôi.

Nhà họ Đoạn rất lớn, riêng phòng ngủ đã chia thành ba gian. Đoạn Ôn Ngôn bảo tôi ngủ ở phòng nhỏ nhất. Ngẩng đầu nhìn lên, là bức ảnh một cô gái múa ba-lê rạng rỡ sắc sảo.

Đoạn Ôn Ngôn vừa đút tay vào túi quần vừa bước vào:

“Đẹp chứ? Tôi đã thích cô ấy từ lâu rồi.”

Anh ta nói vậy khi liếc nhìn tôi, trong mắt mang theo sự ghét bỏ lạnh lùng.

Tôi cúi đầu, rồi lại lén nhìn bức ảnh lần nữa.

Thật tao nhã, thật xinh đẹp, đến cả ngón tay cũng trắng mịn như cọng hành non.

Bảo sao, anh ta chẳng thèm đoái hoài tới tôi.

________________________________________

3

Tôi và Đoạn Ôn Ngôn vốn chẳng có nhiều tiếp xúc.

Dù học cùng lớp suốt ba năm, cũng chỉ nói vài câu mỗi lần thu bài tập.

Anh ta xuất thân tốt, học giỏi, xung quanh luôn vây đầy người lấy lòng.

Tôi chỉ dám rút vở từ bàn anh ta, liếc nhìn một cái rồi cúi đầu thật nhanh.

Dù vậy, vẫn thỉnh thoảng bị người khác mỉa mai:

“Lớp trưởng, giữ ý chút đi, đừng cứ mơ mộng quyến rũ đàn ông.”

“Nhà nghèo tới mức phải bán thân rồi, đừng làm bẩn người như cậu Đoạn nữa.”

Phải, thành phố này nhỏ đến mức đáng sợ. Cảnh tôi dìu Đoạn Ôn Ngôn vào phòng thay đồ hôm đó đã bị kẻ nhiều chuyện nhìn thấy.

Tin đồn lan ra rằng tôi đi bar bán thân kiếm tiền.

Nhưng lại chẳng có ai nhận ra người đàn ông hôm đó là ai.

Tôi chỉ dám nhìn Đoạn Ôn Ngôn từ xa, không nói gì. Những lời công kích hạ đẳng đó tôi đã chịu đựng quá nhiều, gần như không còn cảm giác gì nữa.

Tôi không ngờ có một ngày, mình thật sự lại được ở chung một phòng với Đoạn Ôn Ngôn.

Dù là cách rất xa.