Chương 4 - Mối Quan Hệ Công Việc Hay Tình Cảm

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cả phòng họp chết lặng vài giây, sau đó lập tức nổ tung vì hỗn loạn.

Thẩm Lâm Lăng nghẹn ngào giả vờ hoảng loạn:

“Tôi lỡ tay bấm nhầm mất rồi, trợ lý Hướng, xin lỗi nhé.”

“Tôi cũng không biết trong máy cô lại có nhiều ảnh riêng tư như thế!”

Cô ta ngoài mặt là xin lỗi, thực chất lại đang đổ vấy trách nhiệm, khiến người khác càng tin những bức ảnh kia chính là của tôi!

Thậm chí cuối cùng, cô ta còn chiếu lên một bản giả mạo hồ sơ khám bệnh.

Tên tôi in rõ rành rành trên đó, chẩn đoán là mắc bệnh tình dục khó nói!

Thẩm Lâm Lăng hít sâu một hơi, làm ra vẻ sợ hãi:

“Trợ lý Hướng, tôi nghe nói đời sống riêng tư của cô rất hỗn loạn, không ngờ lại là thật đấy. Cô bị bệnh thế này, có khi nào lây cho cả giới thương nhân rồi không?”

Cô ta dám dùng thủ đoạn hạ cấp như vậy để bôi nhọ thanh danh của tôi!

Cảm giác nhục nhã trào dâng như thủy triều nhấn chìm tôi.

Giang Minh Trạch mặt mày u ám, ra lệnh cho nhân viên tắt màn hình.

Nhưng những lời xì xào và ánh mắt khinh miệt trong hội trường lại như lưỡi dao đâm vào người tôi.

“Không ngờ trợ lý Hướng ngoài đời lại phóng túng vậy, thân hình thì cũng đẹp đấy.”

“Bảo sao leo chức nhanh thế, hóa ra là dùng chiêu riêng.”

“Giang tổng đúng là mất hết thể diện, cô ta quả nhiên là loại trèo giường lên chức.”

Lễ ký kết kết thúc trong cảnh hỗn loạn, tôi giữ thẳng lưng, bình thản rời khỏi hội trường trong tiếng bàn tán.

Tôi không có nhiều đồ cá nhân, phần lớn là tài liệu và sổ ghi chép công việc.

Tôi bình tĩnh thu dọn chúng vào hộp giấy, chẳng còn gì để tiếc nuối nữa.

Cánh cửa văn phòng lại bị đẩy ra.

Thẩm Lâm Lăng bước vào, cằm hếch cao đầy đắc ý:

“Dọn đồ cuốn xéo rồi à? Cảm giác thân bại danh liệt thế nào?”

Cô ta đưa tay vuốt qua chiếc cúp thủy tinh đặt trên bàn tôi.

Đó là chiếc cúp doanh nhân trẻ triển vọng mà tôi và Giang Minh Trạch từng cùng nhau giành được khi vực dậy công ty thoát khỏi khủng hoảng.

Anh ấy nhất quyết khắc thêm tên tôi lên đó, nói rằng: huân chương có một nửa là của tôi.

Thẩm Lâm Lăng cầm chiếc cúp lên, nụ cười xấu xa hiện rõ:

“Còn giữ thứ rác rưởi này làm gì? Cô định dùng nó để nhắc anh Minh Trạch nhớ tình xưa chắc?”

Vừa nói, cô ta làm ra vẻ định ném nó xuống đất!

Tôi trợn mắt, theo phản xạ bước lên ngăn lại:

“Cô bỏ xuống! Tôi và Giang Minh Trạch chỉ là đồng nghiệp…”

Nhưng cô ta lại đột ngột giơ cúp lên và đập mạnh vào trán tôi!

Một cơn đau nhói ập tới, máu nóng lập tức chảy ròng ròng, nhòe cả tầm nhìn.

Giang Minh Trạch lao vào khi nghe thấy tiếng động,

chỉ thấy Thẩm Lâm Lăng ngồi dưới đất khóc lóc:

“Anh Minh Trạch, Hướng Tình nói em hại cô ta mất mặt, cô ta nổi điên rồi định đánh em!”

Giang Minh Trạch dường như chẳng thèm nhìn đến vết thương kinh hoàng trên trán tôi, giọng trách móc:

“Hướng Tình, em lại muốn làm gì nữa! Hôm nay còn chưa đủ mất mặt sao? Ngày mai đến phòng tạp vụ báo danh đi, anh thấy em nên học cách biết điều một chút.”

“Công ty bây giờ không thiếu nhân tài, đừng tưởng không có em thì không được!”

Tôi không còn cảm thấy thất vọng nữa, chỉ còn lại sự tê liệt.

Tôi mặt không cảm xúc trả lời:

“Không cần Giám đốc Giang phải bận tâm, tôi xin từ chức. Chúc anh và cô Thẩm trăm năm hạnh phúc.”

Dứt lời, tôi ôm lấy hộp giấy đã thu dọn xong, không quay đầu lại mà rời khỏi nơi mình đã cống hiến suốt năm năm qua.

Tôi và Giang Minh Trạch khác nhau ở chỗ: tôi chưa từng để tình cảm mơ hồ ảnh hưởng đến sự nghiệp của mình.

Ngày hôm sau là buổi họp báo công bố hợp tác trọng đại giữa Giang thị và Tập đoàn Hướng Dương:

Tôi xuất hiện tại hiện trường, trán dán băng cá nhân, mặc bộ váy vest được cắt may gọn gàng, sắc sảo.

Vừa thấy tôi, Thẩm Lâm Lăng đã hét toáng lên:

“Hướng Tình, cô còn mặt mũi đến đây à! Cô định cầu xin anh Minh Trạch tha thứ sao?”

Cô ta ra hiệu với bảo vệ bên cạnh:

“Mau đuổi con tiện nhân đã bị đuổi việc này ra ngoài! Cô ta không xứng đứng ở đây!”

Đúng lúc đó, cha tôi xuất hiện giữa đám đông phóng viên và lãnh đạo cao cấp vây quanh.

Thẩm Lâm Lăng theo phản xạ nở nụ cười lấy lòng:

“Chủ tịch Hướng…”

Nhưng chưa kịp nói hết câu, trong ánh mắt sững sờ của cô ta, cha tôi đã mỉm cười đưa tay về phía tôi:

“Xin giới thiệu với mọi người, đây là con gái tôi, Hướng Tình, người sẽ chính thức tiếp quản vị trí CEO của Tập đoàn Hướng Dương.”

Sắc mặt Thẩm Lâm Lăng trắng bệch:

cô ta trừng mắt nhìn tôi không thể tin nổi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)