Chương 10 - Mối Quan Hệ Bí Mật Giữa Biểu Ca Và Di Nương

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

10

Nàng điều dưỡng thân thể xong, liếc nhìn hài tử một cái, liền theo thuyền buôn của di nương mà rời đi.

Chúng ta trao cho nàng một khoản bạc lớn, lại hoàn trả khế bán thân.

Từ đó, ta và nhị ca có được hài tử.

di nương lập tức viết thư báo tin này cho công phụ.

Nhị ca như muốn nói lại thôi:

“Nương, người không thấy chỗ nào không ổn sao?”

di nương nghĩ một lát, đáp:

“Quả là, quên chưa báo tin cho nhạc phụ gia.”

Ta ôm lấy hài tử, bảo nhị ca:

“Cha của hài tử, chàng cũng bồng đi, cả hai chúng ta đều phải tận tâm nuôi dưỡng, mới có thể nảy sinh tình cảm.”

Nhị ca lẩm bẩm:

“Ta có cảm giác như mình là kẻ trộm vậy.”

“Chàng trộm của ai?”

di nương hỏi.

“Trộm hài tử của đại ca.”

“Hài tử này là do đại ca ngươi sinh ư?”

“Là Ngân Hạnh sinh.”

“Không phải do đại ca ngươi sinh, hắn lại chẳng biết, đã không biết tức là không tổn thất, ngươi sợ điều chi. Huống hồ, đều là cốt nhục họ Tạ, dưỡng cũng như nhau.”

Ta vội ôm hài tử rời đi.

Thật lo chàng phát điên, đem hài tử trả lại cho đại ca.

Đại ca biết cái gì chứ!

Một năm sau, đại ca hồi kinh.

Nhi tử đã biết gọi người.

Đại ca nhìn hài tử, thoáng ngẩn ngơ một khắc.

Chàng gật đầu với ta, rồi quay về viện của mình.

Chẳng bao lâu, chàng lại tới hỏi ta:

” Muội Muội , Ngân Hạnh đâu?”

Ta vội đáp:

“Nàng đi rồi.”

“Nàng đi đâu?”

Ta ngập ngừng, Ngân Hạnh vốn sợ chàng chết khiếp, chàng lại từng nói nàng là kẻ thay thế, nàng tất nhiên không muốn bị chàng biết tung tích.

Đại ca bỗng bước lên, nắm chặt cổ tay ta, nghiêm giọng quát:

“Nàng rốt cuộc đi đâu! Mau nói!”

Nhi tử bị dọa giật mình, liền oa oa khóc lớn, dùng sức đấm vào ống chân chàng.

Ta cũng hoảng sợ.

Đại ca quả thật đáng sợ.

May thay ta không phải gả cho chàng.

Hai nhi tử của di nương, nếu để ra ngoài, thật sự có thể cưới được thê tử sao?

Lúc này, nhị ca kịp thời xông vào, chắn ta sau lưng, tuy cũng hơi sợ đại ca, nhưng vẫn cười làm lành:

“Đại ca, Ngân Hạnh đã đi về phương Nam, đây là địa chỉ của nàng, ta vẫn luôn cho người lưu ý giúp huynh.”

Đại ca như gió lốc lao đi.

Nhị ca vội bồng nhi tử lên dỗ dành.

Ta liền ghé vào tai nhi tử dặn:

“Đại bá của con là một kẻ sẽ ăn tiểu hài tử đó, con ngàn vạn lần chớ ở cùng hắn.

Phải ở bên mẫu thân, mẫu thân sẽ bảo hộ con.”

Nhi tử đôi mắt long lanh rơi lệ, ngây ngốc gật đầu.

Thật quá khả ái, ta không nhịn được, lại hôn hắn mấy cái.

Khi ấy tiết đông, trong phòng nhóm lửa sưởi ấm, diễn trò rối bóng.

Ba đời đồng đường, tiếng cười vang vang.

Nhi tử là một tiểu quả hạch, chọc cười di nương xong, lại nhào vào lòng ta làm nũng.

Nô bộc vào bẩm báo, ngoài cửa có một phụ nhân nuôi tằm cầu kiến, nói là từng được ta ban ân.

Nghe hai chữ “nuôi tằm”, trong lòng ta đã có dự cảm — ắt hẳn là Ngân Hạnh.

Vội cho mời vào.

Quả nhiên, chính là Ngân Hạnh.

Nàng đã vấn tóc phụ nhân.

Ôm lấy hài tử, rơi lệ, rồi trả lại cho ta.

Nàng nói mình đã gả chồng, phu quân là thư sinh, lần này vào kinh ứng thí, nàng theo cùng.

Ta chợt nhớ tới việc đại ca từng đi phương Nam tìm nàng, lại nhìn vẻ hạnh phúc của nàng, không khỏi thầm nghĩ — chuyện này… rốt cuộc là thế nào?

Bất quá, nàng không hỏi đến đại ca, hẳn là cảm thấy mọi chuyện đã qua cũng không cần hỏi nữa.

Thôi vậy.

Chẳng liên quan gì đến ta.

Ngân Hạnh có thể tìm được hạnh phúc, ta vì nàng mà mừng.

Chúng ta rồi cũng sẽ hạnh phúc.

Ngoại truyện

Tạ Tấn cảm thấy mẫu thân mình có phần điên điên khùng khùng.

Lại thêm đôi phần phóng túng.

Mẫu thân dẫn theo Muội Muội của chàng, lại càng thêm náo nhiệt.

Chàng nghĩ loại cô nương như Muội Muội , thật sự… sau này gả ra ngoài, nhất định sẽ bị nhà chồng dạy cho quy củ.

Không nhịn được, chàng nói nàng vài câu:

Cưỡi ngựa rất nguy hiểm.

Đừng ăn mặc quá diễm lệ, kẻo dẫn ong dắt bướm.

Đừng ăn quá nhiều, chàng chưa từng thấy cô nương mười sáu tuổi còn tích thực đến mức phải mời đại phu.

Đừng cười quá lớn tiếng và vô câu thúc, thật sự khiến người ta ghen tỵ vì các nàng vui vẻ đến thế.

Kỳ thực, chàng cũng khá thích Muội Muội .

Nhưng Muội Muội không giống các cô nương khác, không hề mến chàng.

Chàng nói gì, nàng cũng không vừa lòng.

Về sau, nàng trực tiếp tránh mặt chàng.

Chàng cũng chẳng phải loại hạ tiện, đi tìm người không ưa mình.

Nhưng khi mẫu thân lại nói sẽ gả Muội Muội cho chàng, chàng không khỏi mừng thầm.

Đêm thành thân với Muội Muội , chàng suýt tức đến chết.

Thật là tính toán khéo ghê.

Rốt cuộc chàng là con ruột, hay Muội Muội mới là con ruột của mẫu thân đây?

Bất quá, mẫu thân vốn rất thương Muội Muội , vì nàng mà tính toán như vậy cũng có thể hiểu được.

Muội Muội không muốn sinh con cũng đúng.

Nhưng chàng cứ cảm thấy có gì đó không thuận.

Dù vậy, chàng vẫn không muốn cùng Muội Muội có khoảng cách.

Chàng từng thấy nhiều phu thê chỉ tôn trọng ngoài mặt, nam thì nạp thiếp, nữ thì chai lì.

Hậu trạch tranh đấu kịch liệt.

Nhi tử rất khả ái.

Nhưng chàng vẫn luôn thấp thỏm lo sợ.

Bởi nắm đấm của đại ca rất cứng.

Trên đầu chàng còn treo một trận đòn chưa giáng xuống.

Biết làm sao đây?

Mẫu thân và thê tử của chàng như thể đều mắc chứng điên.

Sau này bị đánh, cũng là chàng chịu.

Thôi thì chàng nhận số.

Dù sao nhi tử cũng gọi chàng là cha.

Thê tử cũng là của chàng.

(Hoàn)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)