Chương 6 - Mở Livestream Trước Đồn Cảnh Sát
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Hứa Dự Mộng khai rành rọt từng chi tiết: Chu Vực Hằng bày cách giả mạo chứng cứ, dựng câu chuyện nạn nhân, diễn kịch thế nào để đổ hết tội lên tôi.
Nghe thấy tiếng thú tội, trong phòng bên cạnh Chu Vực Hằng gào ầm lên, đập bàn loạn xạ:
“Con tiện này! Rõ ràng là cô bảo tôi làm! Cô muốn một mình nuốt hết số tiền đó!”
Hai người bị dẫn ra hành lang thì lao vào nhau đánh đấm.
“Đồ ngu! Đã hẹn cùng nhau chịu mà!”
“Tất cả là do anh bày trò! Tôi bị anh lừa thôi!”
Họ túm tóc, xé quần áo, lăn lộn dưới đất chửi rủa, lộ hết bộ mặt thật.
Chu Vực Hằng bị hất bay kính, váy Hứa Dự Mộng bị xé rách, hai người giãy giụa trên sàn, cảnh sát đứng xem mà chết lặng.
Thầy Trương vỗ vai tôi, trong mắt đầy tự hào:
“Dao Dao, em đã dùng cách cực đoan nhất để tạo ra chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo. Bài thực hành này, em được điểm tối đa.”
Tôi nhìn hai kẻ nhếch nhác, trong lòng hả hê vô cùng.
“Cảnh sát, bây giờ tôi có thể nhờ luật sư khởi kiện họ tội vu khống chưa?”
Đội trưởng gật đầu:
“Đương nhiên. Chúng tôi sẽ điều tra triệt để vụ này, không tha bất kỳ ai.”
Ba tôi nắm chặt tay tôi:
“Dao Dao, từ nay ba sẽ không bao giờ nghi ngờ con nữa.”
Mẹ nghẹn ngào:
“Là lỗi của chúng ta… Con gái chúng ta giỏi giang như thế, sao có thể làm ra mấy chuyện đó…”
Đúng lúc này, điện thoại thầy Trương reo.
Nghe vài câu, sắc mặt ông nghiêm hẳn.
Tắt máy, ông nói với tôi:
“Dao Dao, có một tin không hay. Tin tức tuy đã được gỡ bỏ, nhưng ảnh chụp màn hình đã lan tràn. Dân mạng đang chia làm hai phe, một bên tin con, còn một bên cho rằng con vẫn đáng ngờ.”
“Tức là sao ạ?”
Thầy nhíu mày:
“Có người nói con cố tình đập xe để tạo chứng cứ ngoại phạm, rằng tất cả đều nằm trong kế hoạch của con.”
Ngực tôi như nghẹn lại.
Rõ ràng đã chứng minh trong sạch, vẫn phải chịu điều tiếng?
Khi tôi còn chưa kịp bình tĩnh, đội trưởng kinh tế bước đến, ánh mắt mang theo áy náy:
“Cô bé, giám đốc vừa gọi. Qua điều tra, chúng tôi phát hiện phía sau Chu Vực Hằng và Hứa Dự Mộng có thể còn một đường dây lừa đảo lớn hơn. Cô chỉ là mục tiêu đầu tiên của chúng.”
Đội trưởng cầm bản báo cáo kỹ thuật sơ bộ, nhíu chặt mày.
“Chương trình trojan này rất tinh vi, có chống truy vết, cần thêm thời gian.”
Tôi bước tới, cầm bút trên tay.
“Không cần phiền phức thế đâu.”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía tôi.
Ba mẹ vẫn đứng phía sau, ánh mắt còn nguyên vẻ căng thẳng.
Tôi vẽ lên bảng sơ đồ mạng lưới phạm tội của bọn họ: từng nút, từng luồng tiền, chính xác đến cả vị trí máy chủ.
“Kẻ viết trojan có biệt danh ‘Ghost’, trong mã chương trình luôn để lại ký hiệu riêng. Hãy kiểm tra kho dữ liệu đám mây của Chu Vực Hằng, tìm từ khóa ‘Kế hoạch B’.”
Đội trưởng ngẩn ra một giây rồi ra hiệu cho kỹ thuật viên thực hiện.
Tôi nói tiếp:
“Mật khẩu là ngày sinh của mối tình đầu anh ta, 0328.”
Ngón tay kỹ thuật viên gõ liên hồi, chỉ ba phút sau, màn hình bật ra một thư mục bị mã hóa.
“Đã tìm thấy!”
Bên trong có mã nguồn trojan và một đoạn video ghi màn hình.
Trong video, Chu Vực Hằng đang thao tác tài khoản của tôi, vừa làm vừa tự đắc trước ống kính:
“Thấy chưa? Đơn giản thế này là hạ gục được nó.”
Mặt ba tôi tím lại, mẹ tôi bịt miệng, tức giận đến phát run.
“Tìm thêm lịch sử mua sắm của Hứa Dự Mộng, ba tháng trước có một gói hàng gửi từ Thâm Quyến, bên trong là camera siêu nhỏ.”
Cảnh sát kiểm tra ngay, đúng như vậy: thiết bị giám sát mini.
Kỹ thuật viên hưng phấn báo cáo:
“Đội trưởng! Dựa vào manh mối này, chúng tôi phát hiện Chu Vực Hằng đã thử nghiệm phương thức tương tự tới bảy lần, mỗi lần với số tiền nhỏ!”
Tôi vẽ nốt đường cuối cùng:
“Đường đi cuối cùng của dòng tiền là tài khoản tín thác ngoài khơi ở Quần đảo Cayman, chủ tài khoản là mẹ của Chu Vực Hằng.”
Đội trưởng nhìn tôi, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang khâm phục.
“Em không nên chỉ làm luật sư.”
Tôi nhìn sang ba mẹ, ánh mắt họ đã từ lo âu biến thành tự hào.
“Tôi chỉ muốn chứng minh, pháp luật không chỉ để trừng trị cái ác, mà còn để bảo vệ gia đình mình.”
Chuỗi chứng cứ đã khép kín.