Chương 2 - Mộ Huyệt Này Ta Chọn Cho Các Người

Tôi nhún vai, mỉm cười:

“Cô Lâm đúng là dùng từ rất chuyên nghiệp.”

“Chu lão gia, mời tùy ý. Tôi – Tấn Thư Ý – xưa nay không làm ăn ép buộc.”

“Ông cứ yên tâm.”

“Vì huyệt mà Lâm Nghiên điểm cho các người, nhất định sẽ là một huyệt cực tốt — tuyệt tử tuyệt tôn, nhà tan cửa nát.”

Cuối cùng, Chu lão gia không thể cưỡng lại được sự cố chấp của Chu Diễn Húc, chỉ nói với tôi một câu xin lỗi rồi rời đi.

Tôi tiễn mắt nhìn ông ta rời khỏi cùng Chu Diễn Húc, vừa chuẩn bị đóng cửa tiệm,

Lại phát hiện trước cửa đã tụ tập một đám người rất đông.

Có người thấy tôi nhìn sang, liếc mắt ra hiệu cho nhau, rồi đột nhiên xông lên tạt nước bẩn vào cửa tiệm, ném trứng thối vào biển hiệu.

“Lừa đảo! Lừa đảo!”

“Mọi người mau tới xem, đây là con mụ lừa đảo mưu tài hại mạng đây này!”

“Không có chút bản lĩnh nào mà cũng dám học người ta đi điểm huyệt, không biết đã hại chết bao nhiêu người rồi!”

“Ăn tiền mạng người mà còn dám giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao?”

“Đồ sát nhân!”

Thấy đám người kia càng lúc càng mất kiểm soát, tôi cố gắng đóng cửa lại, nhưng không ngờ bị ai đó giữ chặt tay chân.

Lần này, không chỉ cửa tiệm.

Cả người tôi cũng bị tạt hết chậu nước bẩn này đến chậu khác, mùi chua thối nồng nặc khiến tôi nôn khan từng đợt.

Bị đẩy qua xô lại, tôi ngã nhào xuống đất.

Tiếng hét thất thanh của tôi càng khiến đám đông hưng phấn hơn.

Bị họ đấm đá tới tấp, tôi hoàn toàn không có cơ hội để đứng dậy.

Tôi ôm đầu, cố nhìn qua kẽ tay.

Không một gương mặt nào là tôi từng gặp.

Tất cả bọn họ đều là giả!

Trong tiệm vang lên tiếng loảng xoảng.

Dụng cụ điểm huyệt rơi vãi khắp nơi.

La bàn và chùy định huyệt lăn đến bên cạnh tôi, cơn phẫn nộ trong lòng tôi bùng lên như lửa cháy rừng.

Lúc này tôi vô tình bắt gặp Chu Diễn Húc đang đứng cách đó không xa, hứng thú quan sát tất cả những gì đang diễn ra.

Khóe môi hắn cong lên, nở một nụ cười độc địa rõ ràng.

Là hắn!

Là Chu Diễn Húc!

Hắn biết la bàn và chùy định huyệt quan trọng với tôi thế nào.

Đó là thứ tôi dùng để kiếm sống, để tồn tại!

Hắn cũng biết, la bàn vỡ, tâm mạch thương.

Tôi không thể chịu đựng nổi nữa, phun ra một ngụm máu tươi.

Cả người run rẩy.

Oán khí ngút trời bỗng chốc lấn át mọi nỗi đau xác thịt.

Chu Diễn Húc chết tiệt!

3

Hai kiếp bị ngược, mối thù này – tôi, Tấn Thư Ý – nhất định phải báo!

“Sư phụ!”

Trong tiếng cười hả hê của đám đông càng lúc càng cuồng loạn, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Tôi cố nuốt xuống mùi máu tanh nơi cuống họng, khó nhọc quay đầu nhìn.

Là Bách Việt!

Cậu ấy mang theo bảo vệ đến, giận dữ đuổi hết đám người kia đi, rồi vội vàng chạy đến đỡ tôi dậy.

“Sư phụ, là Bách Việt đến chậm!”

Hai tay tôi run lên không ngừng.

Đôi mắt dần dần đỏ hoe.

“Sư phụ?”

Gương mặt Bách Việt đầy vẻ lo lắng: “Người đau ở đâu ạ?”

“Sư phụ, để con đi báo thù cho người!”

Đồ đệ từng chết thảm trước mắt tôi kiếp trước, nay lại một lần nữa xuất hiện trước mặt.

Tôi chỉ cảm thấy may mắn khôn xiết.

Sau khi thu dọn xong cảnh tượng hỗn độn trong tiệm, tôi mới phát hiện ra một điều không đúng.

Rõ ràng là thời điểm này, tôi vẫn chưa thu nhận cậu ấy làm đồ đệ.

Vậy sao cậu ấy lại gọi tôi là sư phụ?

Bách Việt hình như đã sớm đoán được nghi hoặc trong lòng tôi.

Cậu ấy đưa tay ra trước mặt tôi.

Theo hướng mắt nhìn xuống, tôi thấy rõ trên cổ tay Bách Việt có một sợi vệt đỏ hằn lên.

Đó chính là bớt bẩm sinh tôi mang từ khi mới chào đời!

“Thì ra là vậy.”

Tôi và Bách Việt cùng rơi vào cảnh tử vong cận kề, linh hồn bị ràng buộc với nhau, vì thế mới có thể cùng trọng sinh.

Đó là nhờ mệnh cách đặc biệt của tôi.

“Tấn Thư Ý!”

Chu Diễn Húc quay lại, gào lên mắng tôi như kẻ phát cuồng.

“Tôi biết ngay cô là loại đàn bà lẳng lơ!”

Lời lẽ trơ tráo của hắn khiến tôi kinh ngạc vô cùng.

“Tôi biết mà, cô chủ động đề nghị điểm huyệt cho nhà họ Chu, chẳng qua là để thu hút sự chú ý của tôi!”

“Bây giờ cô lại không rõ ràng mà đứng cùng đàn ông khác –”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)