Chương 6 - MỘ CHỦ
8.
Tôi và Tần Tiêu bỗng nhiên tái mặt.
Tần Tiêu run rẩy tiến tới kéo tôi nhưng tôi hất cậu ta đi.
Giọng cô ấy như nức nở: "Nguyễn Nguyễn, tôi sai rồi, tôi biết lẽ ra nên cảnh báo trước cho cậu... nhưng bây giờ..."
Tôi mắng cô: "Đừng nói nhảm nữa! Tìm vật nặng mà chặn cửa lại."
Hai chúng tôi lấy mọi thứ họ có thể tìm thấy trong phòng tắm chặn cửa lại.
Quý Châu vừa nói với tôi rằng căn phòng quan tài này có tính chất đặc biệt.
Chỉ cần bạn ở trong không gian này, cả con người và ma quỷ đều tồn tại như những thực thể.
Nói cách khác, ma tuân theo các định luật vật lý bên trong và không thể đi xuyên tường hay bay vào qua các vết nứt trên cửa như trong phim kinh dị.
Nhưng...
Cửa phòng tắm bị từ bên ngoài đập mạnh, ổ khóa bằng hợp kim titan phát ra âm thanh chói tai, nhìn như sắp nứt ra.
Đúng vậy.
Quý Chiêu vừa mới dặn dò là——
[Mặc dù q. u. ỷ cũng tuân theo quy luật vật lý, nhưng ở vùng đất cực âm, chúng mạnh hơn con người rất nhiều về sức mạnh thể chất và tốc độ."
Ngay sau đó, Ngô Lam lần thứ hai gõ cửa ở bên ngoài.
Lần này, tấm cửa bị va đập trực tiếp và nứt ra, một bàn tay thọc vào tấm cửa bị vỡ.
Mảnh gỗ vụn cứa vào tay cô đến chảy máu, nhưng cô dường như không cảm thấy đau đớn.
Cô dùng tay trái xé nó ra, một mảnh ván cửa lập tức bị cô xé ra.
Trong cái lỗ lớn lộ ra, tôi nhìn thấy khuôn mặt của Ngô Lam.
Đó là một khuôn mặt nhợt nhạt, mái tóc đen dài, váy trắng và đôi giày trắng.
Tôi chợt nhớ ra bộ trang phục này là quà sinh nhật tôi tặng cô ấy.
Lúc đó cô ấy cầm hộp quà nhẹ nhàng nói với tôi: “Nguyễn Nguyễn, cảm ơn cậu. Đây là món quà sinh nhật đầu tiên tôi nhận được.”
Giờ phút này, Ngô Lam dùng giọng điệu ôn nhu nhẹ nhàng nói: “Dù tôi có nói gì đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không bao giờ tin tôi nữa phải không?"
Tôi nhìn vào mắt cô ấy. Có một nỗi đau gần như bùng nổ trong tâm trí tôi.
Nó đột nhiên xảy ra với tôi.
Tôi nhớ lại một số ký ức mà tôi đã cố tình quên đi.
9.
Sáng sớm ngày hôm đó, tôi đang nằm trên giường thì bị đánh thức bởi một tiếng động nhỏ.
Tôi đã mở đôi mắt của mình.
Ngô Lam đi ngang qua giường tôi.
Tôi nhẹ nhàng hỏi: “Chị Lam, có chuyện gì vậy?”
Chị lắc đầu, giọng vẫn dịu dàng như xưa: “Không có gì, cậu ngủ ngon đi.”
Sau khi cánh cửa đóng lại, sự im lặng quay trở lại ký túc xá.
Nhưng tôi không thể ngủ được nữa.
Tôi bước ra hành lang, muốn hít thở không khí trong lành nhưng chợt nhìn thấy thứ gì đó màu trắng rơi xuống.
…
Đã bốn giờ sáng, sân trường vẫn im lặng.
Tôi bình tĩnh lại một lúc lâu trước khi thò đầu ra.
Tôi nhìn thấy chị Lam.
Cô ấy đang nằm giữa sân, tứ chi và cổ bị vặn vẹo một góc kỳ lạ, máu từ từ lan ra lấy cơ thể cô ấy là trung tâm của vòng tròn.
Tôi tự nói với mình.
Đây không phải là sự thật.
Đây chỉ là một cơn ác mộng.
Thế là tôi trở về ký túc xá, lên giường, bên tai vang lên giọng nói của Ngô Lam: “Ngủ ngon.”
Tôi lại ngủ một giấc dài, khi tỉnh dậy thì chị Lam đã về.
Cô ấy vẫn mặc chiếc váy trắng xinh đẹp đó, lặng lẽ mỉm cười dịu dàng với tôi: “Nguyễn Nguyễn, cậu lại dậy muộn thế này, mặt cậu xấu quá, cậu gặp ác mộng à?”
Tôi nở nụ cười với cô ấy, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy.”
“À, tôi gặp ác mộng, nhưng may mắn thay đó chỉ là một giấc mơ.”
…
Hóa ra chính là vậy.
Hóa ra chị Lam đã ch. ế. t từ lâu.
Chỉ là tôi chưa bao giờ sẵn sàng chấp nhận nó.
Cô ấy là cô gái đã tự tử bằng cách nhảy khỏi một tòa nhà vào tháng trước.
Và hồn ma của cô ấy đã quay trở lại căn phòng quan tài này và tiếp tục ở lại với tôi.