Chương 10 - MỘ CHỦ

Cứ nhìn thì nhìn thôi, Ngô Lam nghĩ. 

Cô biết sớm muộn gì mình cũng sẽ bị tìm thấy. 

 

Cho đến lúc đó, hãy cứ làm những gì mình muốn làm. 

 

...Ngô Lam gửi tin nhắn cho giáo sư của mình và hẹn gặp nhau ở bờ sông. 

 

Khi người hướng dẫn hào hứng đến, Ngô Lam vốn đã chuẩn bị từ lâu đã biến anh ta thành một xác chết trôi trên sông. 

 

Vâng, số năm. 

 

Khi trở lại trường học, Ngô Lam nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát. 

 

Cảnh sát đang tìm người để thẩm vấn xung quanh trường và họ cũng đang điều tra chủ tịch hội sinh viên. 

 

Trở lại ký túc xá, Nguyễn Nguyễn chạy tới, đưa một túi nặng cho Ngô Lam. 

 

“Chị Lam, chị cầm cái này đi nhanh đi.” 

 

Túi rất nặng, Nguyễn Nguyễn lấy hết tiền mặt ra. 

 

Ngô Lam có chút kinh ngạc. 

 

"Cậu biết cái gì rồi?" 

 

Nguyễn Nguyễn lắc đầu, hai mắt đỏ hoe: "Cái gì cũng không biết, Lam tỷ, chị nhanh rời đi đi."

 

Trên thực tế, Ngô Lam đã nghĩ đến việc rời đi. 

 

Đêm đó, cô nằm trên giường và suy nghĩ rất nhiều. 

 

Cảnh sát sẽ tìm ra cô, họ sẽ hỏi về động cơ gây án, nên có thể sớm muộn gì họ cũng sẽ tìm ra Nguyễn Nguyễn. 

 

Những vết sẹo đầy bụi đó sẽ lại lộ ra, những bức ảnh chụp Nguyễn Nguyễn sẽ lại được lấy ra làm bằng chứng cho vụ án. 

 

Ngô Lam không muốn điều này. 

 

Cô hứa sẽ bảo vệ cô ấy. Hơn nữa, có thể đi đâu? 

 

Bất kể ở đâu, sẽ luôn bị phát hiện. 

 

Vì thế vào sáng sớm ngày hôm đó, Ngô Lam bước ra khỏi cửa một cách nhẹ nhàng và khéo léo. 

 

Nguyễn Nguyễn bị cô đánh thức. 

 

Cô buồn ngủ hỏi: “Chị Lam, sao vậy?” 

 

Ngô Lam nhẹ nhàng nói: “Không có gì, cậu ngủ ngon nhé.” 

 

Ngô Lam đi lên sân thượng. 

 

Mọi chuyện kết thúc ở đây với cô ấy. 

 

Vì vậy, ngày hôm đó, Ngô Lam mặc chiếc váy trắng mà Nguyễn Nguyễn tặng cho cô, rơi xuống như một con chim trắng bị gãy cánh.

16.

 

Nhiều năm sau, Nguyễn Nguyễn tốt nghiệp. 

 

Cô tìm thấy một cuốn sổ trong phòng thí nghiệm cũ của Ngô Lam. 

 

Đó là nhật ký của Ngô Lam. 

 

[Ngày X tháng X năm X.]

 

[Hôm nay cùng Nguyễn Nguyễn đi ăn bò bít tết, tôi không biết dùng dao nĩa bị người phục vụ coi thường, Nguyễn Nguyễn là người dịu dàng lần đầu tiên tôi thấy cô ấy rất tức giận mắng người phục vụ, sau đó giúp tôi cắt thịt ra.]

 

[X ngày, X tháng, X năm.]

 

[Trường học tổ chức giao lưu, tôi nghĩ sẽ không đi, sẽ không trang điểm.]

 

[Nguyễn Nguyễn cho tôi mượn váy, giúp tôi trang điểm.] 

 

[Hôm đó có vài chàng trai hỏi tôi WeChat, tôi không nhớ chính xác.]

 

[Tôi chỉ nhớ rằng Nguyễn Nguyễn rất xinh đẹp.]

 

[Cô ấy nói cô ấy trang điểm theo phong cách nhóm Pussycat Doll, nhưng tôi không hiểu được.] 

 

[Nhưng cô ấy hỏi tôi trông có ổn không. Tôi lập tức gật đầu mạnh mẽ: Nhìn rất đẹp!] 

 

[Nguyễn Nguyễn ngày hôm đó uống rượu quá nhiều, dẫn tôi đi hát trên con đường vắng.] 

 

[Ở phía xa, có những ánh đèn neon và những tòa nhà chọc trời cao chót vót.] 

 

[Lần đầu tiên tôi cảm thấy thành phố này thật đẹp.] 

 

[Ngày X tháng X năm X] 

 

[Nguyễn Nguyễn đang yêu.] 

 

[Tôi hơi cô đơn. Kết quả là lần đó khi tôi trở về ký túc xá, tôi nghe thấy cô ấy đang cãi nhau với bạn trai.] 

 

[“Tại sao lại nói xấu chị Lam?” Bạn trai cô ấy nói: “Nguyễn Nguyễn, em tin trực giác của anh, Ngô Lam thật sự không phải là người tốt.”] 

 

 

[Nguyễn Nguyễn nói: “Em muốn anh nói cho em biết cô ấy là người thế nào? Tôi không có mắt, không có tai hay không có não! Chúng ta kết thúc, đừng để tôi gặp lại anh!]

 

[… Nguyễn Nguyễn ngốc nghếch.]

 

[Tôi ngu ngốc đến mức không biết phải làm gì.] 

 

[Ngày X tháng X năm X] 

 

[Nguyễn Nguyễn nói, chúng tôi phải làm bạn cả đời.] 

 

[Thật sự có thể sao?] 

 

[Hôi thối, đen tối, tôi dơ bẩn.] 

 

[Còn cô ấy thì sạch sẽ, xinh đẹp, tuyệt vời.] 

 

[Chúng tôi có thể là bạn suốt đời được không?] 

 

[Đừng hứa bừa với tôi.] [Tôi sẽ thực sự xem là thật.] 

 

[Ngày X tháng  X năm X] 

 

[Vào ngày sinh nhật của tôi, Nguyễn Nguyễn bảo tôi ước một nguyện vọng.] 

 

[Tôi nói, hi vọng có cơ hội có thể mang Nguyễn Nguyễn về quê hương.] 

 

[Ở đó rất tồi tàn, nhưng cô ấy có thể nhìn thấy những ngôi sao mà cô ấy không thể nhìn thấy trong thành phố.] 

 

[Những ngôi sao rất sáng, những ngôi sao rất đẹp. Khi mọi người ở trong bóng tối tột cùng cũng có thể nhìn thấy các vì sao, họ cảm thấy mọi thứ không đến nỗi tệ.] 

 

[Nguyễn Nguyễn không hiểu ẩn dụ của tôi. Cô ấy nói một cách bất cẩn, cái này sao mà tính một nguyện vọng, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào khi kỳ nghỉ đến.]

 

17.

 

Mùa hè năm đó, Hứa Tiểu Nhiễm và Quý Chiêu gặp lại Nguyễn Nguyễn. 

 

Cô ấy đi du lịch vùng núi cùng một nhóm bạn đồng hành và gặp hai người đang đi làm. 

 

Nguyễn Nguyễn nhiệt tình mời bọn họ cùng nhau uống bia, vẫn là bộ dáng vui vẻ. 

 

Cô không chủ động nhắc đến chuyện cũ nên Hứa Tiểu Nhiễm và Quý Chiêu cũng không lên tiếng. 

 

Đó là một ngày đẹp trời, họ ngồi trên núi ngắm nhìn bầu trời đêm vô tận. Có rất nhiều ngôi sao khổng lồ treo trên bầu trời. 

 

Nguyễn Nguyễn ngẩng đầu lên, ánh sao chiếu vào trên mặt cô. 

 

Cô lẩm bẩm: “Thật là một ngôi sao sáng.” 

 

Cô chợt khóc. 

 

-Hoàn-