Chương 6 - MINH NGUYỆT BẤT KHẢ TRUY
Lại không nghĩ ta đây từ đâu nhảy ra, hủy hoại một đoạn nhân duyên tốt đẹp.
“Uyển Âm một lòng ái mộ biểu ca, xin Công chúa chấp nhận.”
Một cô nương xinh đẹp quỳ trên đất cầu xin ta chấp nhận nàng.
Nàng khóc thương tâm như vậy, trời đất cũng phải động lòng.
Nhưng ta còn chưa kịp mở miệng thì cửa bị đẩy ra.
Ngoài phòng tuyết bay, Tạ Ngọc mang theo cái lạnh đầu mùa, vội vàng đi đến.
Thấy trán của Thôi Uyển Âm xanh tím, hắn vội vàng chạy đến đỡ nàng dậy, dìu qua bên ghế, rồi mới khom lưng hành lễ với ta.
“Tâm tính của Uyển Âm muội muội vẫn còn trẻ con, từ nhỏ đã quen gây chuyện trong nhà, Tạ Ngọc thay muội muội thỉnh tội với Công chúa, mong Công chúa đừng so đo với nàng.”
Vì tiểu cô nương mà mình thương nhớ, lần đầu tiên hắn thất lễ trước mặt ta.
8.
Chạng vạng tối, Tạ Ngọc đến tìm ta thỉnh tội.
Thôi Uyển Âm lần này vào Kinh là lén làm trái ý Thôi gia, trưởng bối Thôi gia muốn bàn chuyện hôn sự cho nàng, nhưng lòng nàng ta chỉ có mình Tạ Ngọc, tất nhiên là không muốn gả cho người khác.
Giọng nói của Tạ Ngọc có chút bất đắc dĩ, lời trong lời ngoài đều hướng về Thôi Uyển Âm.
Tạ bình tĩnh mà cười, nữ tử Thế gia coi trọng danh tiết, hành động lần này của Thôi Uyển Âm có thể nói là li kinh phản đạo, nhưng cũng có thể thấy được trong lòng nàng Tạ Ngọc rất quan trọng.
Chân tình như vậy, ngàn vàng khó mua.
Ta lấy ra một cái tráp trang điểm từ trong ngăn tủ, đây là di vật của mẫu thân ta, bên trong là những đồ vật ta quý trọng từ nhỏ đến lớn.
Dưới đáy có một tờ giấy.
Là lá thư hòa ly ta viết vào đêm tân hôn.
Ta lấy nó ra, mở ra cẩn thận đưa đến trước mặt Tạ Ngọc: “Cầm đi đi, đừng phụ tấm lòng của Thôi tiểu thư đối với chàng.”
Tạ Ngọc cầm lá thư hòa li đọc đi đọc lại một lượt.
“Hôn sự của chúng ta là do Bệ hạ ban cho.”
Hắn thở một hơi thật dài, đáy mắt lộ ra vài phần bất đắc dĩ: “Tiêu Thanh Nguyệt, nàng cũng không phải trẻ con, đừng càn quấy nữa.”
Nhưng ta không phải tức giận, ta rất nghiêm túc.
Từ ngày đầu tiên gả cho hắn, ta đã rất nghiêm túc rất nghiêm túc mà tính toán làm sao để hòa li với hắn.
Ta hơi cong môi, nhẹ nhàng mà cười:
“Bên phía Phụ hoàng ta sẽ tự đi giải thích, chàng cứ lo chuyện của Thôi tiểu thư …..”
Gió rít bên cửa sổ.
Tạ Ngọc ngẩn ra.
Hắn bỗng nhiên xé lá thư hòa li trong tay thành từng mảnh, gằn giọng:
“Tiêu Thanh Nguyệt, ta sẽ không hòa li với nàng.”
“Sao Phò mã phải như vậy?”
Ta thở dài một hơi, kiên nhẫn giải thích: “Chúng ta vốn dĩ là bị ép buộc ở bên nhau, hòa li đối với ta và chàng đều là chuyện tốt.”
“Ai nói ta bị ép ở bên nàng?”
Tạ Ngọc nhìn ta chằm chằm, hốc mắt ửng đỏ:
“Nếu ta không thích nàng, vì sao lại tặng nàng bức tranh? vì sao lại tặng nàng hồng mai?”
“Nếu ta không thích nàng……”
“Cần gì phải kiềm chế đến gần nàng, sợ nàng chán ghét?”
Từ lúc thành thân đến nay, lần đầu tiên hắn nói với ta nhiều như vậy.
Nhưng những lời này, một chữ ta cũng không dám tin.
Ta chặt đứt con đường làm quan của hắn, làm lỡ lương duyên của hắn, hắn không hận ta sao, sao lại thích ta?
Bàn tay giấu trong tay áo siết chặt lại, bởi vì dùng sức quá mức, móng tay đâm vào thịt.
Xoay người muốn đi, cổ tay lại bị níu lại.
Hắn gắp gấp: “Thanh Nguyệt, nàng nghe ta giải thích, ta thật sự thích nàng…..”
Ta không thể thoát khỏi tay hắn, nhịn không được mà nhíu mày lại:
Chàng làm ta đau, nếu thật sự thích một người, chàng sẽ không làm như vậy.”
Tạ Ngọc ngẩn ra, vội vàng buông tay.
Ta hít một hơi thật sâu:
“Tạ Ngọc, chàng có dáng vẻ tốt, xuất thân tốt, học vấn tốt. Từ nhỏ đến lớn các cô nương ái một chàng có thể xếp hàng dài từ Kinh thành đến Vân Châu.”
“Mà ta là thê tử của chàng, lại là một nữ tử không thích chàng, nên chàng cảm thấy ta không giống các cô nương khác.”
Ta dừng một chút, giơ tay xoa xoa chân mày đang nhíu chặt của hắn: “Cho nên chàng cảm thấy thích ta là bởi vì ta không thích chàng.”
“Tạ Ngọc, chỉ là chàng không cam lòng mà thôi.”