Chương 20 - MINH NGUYỆT BẤT KHẢ TRUY

Ngày nàng ấy đi, ta cuối cùng cũng lấy hết can đảm, giục ngựa đuổi theo, cản xe ngựa của nàng, nói cho nàng biết chuyện ta nằm mộng.

 

Nàng nghe xong trên mặt cũng không có chút ngạc nhiên, trong mắt không rõ vui buồn mà nói: “

 

“Cái ngươi nằm mộng là kiếp trước của ta và ngươi”

 

Ta giương mắt nhìn nàng, không thể tin được.

 

Từ trước đến giờ ta đều không hiểu, tại sao nàng chưa từng nhìn ta một cái.

 

Nhưng ta lại chưa từng đoán được, ở một kiếp nào đó, nàng đã từng dâng trái tim nàng cho ta.

 

Là do ta không biết trân trọng.

 

Ta hối hận muốn cầu xin nàng ở lại vì ta.

 

Trong đầu không tự chủ được lại nghĩ đến những điều mà ta đã làm ở kiếp trước.

 

Rốt cuộc lại không nói nên lời.

 

Ta tổn thương nàng, nàng không hận ta thì thôi sao lại còn yêu ta?

 

Mà ta cũng không còn mặt mũi nào mà cầu xin nàng.

 

Tiếng gió lại nổi, thổi lòng ta một mảnh hoang vu.

 

Ngựa ta đau đến rỉ máu, nhưng vẫn xe một mảnh vải trên áo đưa cho nàng.

 

Nàng nói mình đã sống lại một đời, chỉ muốn sống một cuộc đời tự do.

 

Ta nợ nàng rất nhiều, bên nhau là một hy vọng xa vời.

 

Đã như thế ta nguyện cầu những điều nàng mong muốn đều sẽ trở thành sự thật.

 

12.

 

Từ biệt ngày ấy, đã nhiều năm Tiêu Thanh Nguyệt chưa từng hồi Kinh.

 

Cho đến khi Bệ hạ nằm trên giường bệnh, triệu nàng hồi Kinh, nàng mới cùng Trượng phu cùng về.

 

Kỳ thật, Thánh chỉ truyền ngôi đã viết xong, khăng khăng triệu Tiêu Thanh Nguyệt hồi Cung chẳng qua chỉ muốn truyền một khẩu dụ trước mặt nàng.

 

Ông muốn hợp táng cùng Nguyên hậu.

 

Ông muốn nhân chuyện này nói cho Tiêu Thanh Nguyệt biết, ông vẫn luôn nhớ nhung Nguyên thê.

 

Tiêu Thanh Nguyệt cũng không cảm kích.

 

Khi gặp nàng đang trên đường ra Cung, nàng đang cùng phu quân oán trách việc này.

 

“Mẫu thân hận ông ta như vậy, lúc còn sống còn không muốn gặp ông ta, làm sau khi chết lại muốn cùng mộ với ông ta chứ.”

 

“Ông ta làm gì nhớ mong mẫu thân, chỉ muốn giữ cái thanh danh tốt thôi.”

 

Nàng phồng má lên, khuôn mặt tươi vui sống động mà ta chưa từng thấy.

 

Mà phu quân nàng, chính là Thập thất lang tiếng tăm lừng lẫy, Lang Gia Vương thị, đang dỗ dành nàng: “Phu nhân đừng tức giận, đêm nay ta sẽ tự mình dẫn người đem quan tài của mẫu thân ra khỏi Hoàng lăng.”

 

Ta nghe xong khịt mũi coi thường, có thể nói ra lời nói này, chắc chắn không phải là loại người đứng đắn.

 

Nhưng Tiêu Thanh Nguyệt lại bị hắn chọc cười.

 

Nàng ngây thơ trừng mắt với hắn một cái, sau đó cả hai cùng cười rộ lên.

 

Cho đến khi ta lại gần hành lễ với bọn họ, họ mới thu lại nụ cười.

 

Tiêu Thanh Nguyệt thấy ta, trong mắt có chút ngạc nhiên, sau đó lại trở về dáng vẻ đoan trang trong trí nhớ của ta.

 

“Tạ đại nhân, gần đây có tốt không?”

 

Hàng ngàn cảm xúc dồn nén dâng trào trong lòng ta, ta cố gắng hết sức mới không khiến giọng mình run rẩy.

 

“Đã phiền Công chúa quan tâm, thần rất tốt.”

 

Khách sáo vài câu, ta chắp tay hành lễ từ biệt.

 

Bọn họ đi xa dần nhưng trong tiếng gió còn nghe thấy giọng của Thập Thất lang kia truyền đến:

 

“Sao vừa rồi phu nhân cười với hắn lại đẹp như vậy?”

 

“Hừ, có lẽ hắn biết phu nhân trở về, cố ý đứng đây chờ nàng!”

 

Hắn lải nhải chọc Tiêu Thanh Nguyệt không nhịn được mà nói: “Hắn là Triều thần, tiến Cung là chuyện hằng ngày, nếu chàng còn nói linh tinh thì tối nay ngủ ở Thư phòng đi!”

 

Vương Thập thất nhỏ giọng.

 

“Chính vì hắn đến nay còn chưa thành thân, mặc dù trên phố người ta nói hắn một lòng cầu Đạo, nhưng ta cảm thấy tiểu tử này vẫn chưa dứt tình với nàng….”

 

Tiêu Thanh Nguyệt cực kỳ bất đắc dĩ: Chàng suy nghĩ nhiều quá.”

 

Ta không nhịn được mà bật cười.

 

Thập Thất lang của Vương thị này nhìn một cái đã đoán được tâm tư của ta.

 

Năm thứ ba sau khi hòa li cùng Tiêu Thanh Nguyệt, mẫu thân cũng bắt đầu tính chuyện hôn sự cho ta.

 

Ta quá phiền lòng nên nói với mẫu thân là ta một lòng hướng Đạo, cắt đứt suy nghĩ của mẫu thân.

 

Mà hôm nay, Bệ hạ không triệu ta vào Cung.

 

Lần này ta vào cung là nghe được tin cố nhân hồi Cung, mới tìm ra cái cớ đứng ở cửa cung, nhìn nàng từ xa.

 

Lòng ta có trăng sáng, trăng sáng không thể với tới.

 

Nhưng ta sợ hôm nay không tới, quãng đời còn lại, ta sẽ không thể gặp được nàng lần nào nữa.

 

 

 

The End.