Chương 4 - Minh Hôn Với Chó

4.

Bẵng đi mấy hôm, nhà tôi bắt đầu treo đầy vải trắng, lập nên một linh đường.

Ông chủ hầm mỏ cử người đưa ngài thái tử đến.

Nó nằm trong một chiếc quan tài nhỏ dát vàng chói lóa, một chiếc quan tài cho chó.

Cha và bác trai tôi đứng trước cổng làng chào đón, hết sức cung kính.

Bọn họ mặc áo tang, nâng linh cữu lên, khiêng quan tài chó về nhà tôi.

Bác trai nhanh chóng làm theo những gì ông chủ nói, bắt tay vào chuẩn bị.

Khâu mắt và miệng của bà nội tôi lại, sau đó r/ạch bụng rồi nhét x/á/c chó vào trong…

Trong thời gian này, cha tôi càng bận rộn hơn.

Một cái bàn được đặt trước cổng sân.

Theo lời của cha tôi thì:

“Tao chỉ có một người mẹ thôi, bất kể thế nào thì nhân dịp này, tao phải moi một ít tiền từ túi dân làng mới được.”

Chứng kiến cảnh này xảy ra, tôi cực kì suy sụp, ngăn cản rất nhiều lần.

Đáng tiếc, đổi lại chỉ là sự đánh đập dữ dội từ cha và bác trai tôi.

Bọn họ treo tôi lên cây, lấy roi da qu/ấ/t liên tục lên người tôi.

Lòng tôi như lửa đốt, căn bệnh cũ bỗng dưng tái phát.

Tôi che mắt trái lại, đau đến mức không thể chịu nổi.

Cảm giác đó giống như bị m/oi hết ruột gan ra vậy.

Nhãn cầu của tôi đỏ rực, đờ đẫn như một viên sắt.

Tôi chỉ đành bất lực nằm yên trên giường.

Bác trai tức giận châm chọc tôi:

"Con ranh ngu ngốc này nữa, ngày thường cho mày ăn cho mày uống. Đến thời khắc mấu chốt, mày không giúp đã đành, lại còn làm loạn hết cả lên!”

“Sao mày không ch/et cùng bà mày luôn cho rồi!”