Chương 21 - Minh Hôn Với Chó
21.
Bấy giờ, mắt và miệng của bà nội tôi đã bị khâu lại.
Vẫn còn xác của một con chó nhồi trong bụng bà.
Đó là một sự phỉ báng!
Tôi tức giận, nghiến răng nghiến lợi vội vàng chạy tới.
Tôi kéo mạnh vài lần, xé toạc những mũi khâu màu đen trên mắt và miệng của bà nội tôi.
Bà tôi cuối cùng cũng trở lại với dáng vẻ trước khi qua đời.
Sau đó, tôi nhìn chằm chằm vào bụng của bà.
Bụng dưới mở phanh ra, phần lớn thân chó bị nhét vào bên trong nhưng đuôi và hai chân sau của con chó này lại lộ ra ngoài.
Kì lạ thật!
Nghĩ kỹ lại, con chó này đã ch/et từ lâu rồi nhưng đến giờ vẫn chưa hề có dấu hiệu thối rữa.
Tôi nói trong lòng:
[Ngài thái tử, ngài thái tử, hừ!]
Đúng là đồ chó khốn nạn!
“Mày ra ngoài cho tao.”
Tôi hét lên, nắm lấy hai chân sau của nó.
Nó giống như đang đọ sức với tôi vậy.
Tôi càng kéo xác con chó này ra thì nó càng muốn chui sâu vào, móng vuốt của hai cái chân đột nhiên thay đổi.
Nó trở nên rất sắc bén.
Tôi suýt thì bị c/ứ/a vào tay:
“Chị cả, chị cả!”
Tôi hét lên.
Chị cả lắc đầu thật mạnh, không dám đi tới.
“Sợ! Sợ!”
Chị ấy kêu gào.
Tôi tức giận chỉ vào xác con chó:
“Lẽ nào chị muốn để bà nội phải khổ suốt quãng đời còn lại sao?”
“Hãy nhớ về những gì bà đã làm cho chúng ta khi bà còn sống!”
Tôi lớn tiếng nhắc nhở.
Tôi thậm chí còn tận tình chỉ ra từng việc mà bà nội đã làm cho chúng tôi.
Biểu cảm của chị cả thay đổi liên tục.
Đầu tiên là do dự, sau đó là ngẩn ngơ.
Sau cùng, chị ấy cũng bất chấp tất cả, lao đến giúp tôi.
Mặc dù chị cả mắc bệnh về não, lúc nào cũng ngốc nghếch ngờ nghệch, nhưng một khi tức lên sẽ cực kì đáng sợ.
Chị cả gầm lên như điên, “ah” “ah” không ngừng, nắm chặt lấy đuôi chó mà không cần sự trợ giúp của tôi.
Vì thường phải làm công việc nặng nhọc nên sức của chị rất lớn.
Xác con chó lập tức bị kéo ra ngoài.
Cả người nó ướt sũng, bộ lông được chăm sóc rất tốt.
Chị cả hoàn toàn điên rồi.
Chị ấy nắm lấy đuôi chó, đập cả con chó xuống đất hết lần này đến lần khác.
“Hư! Mày thật hư! Tao đánh ch/et mày!”
Nghe những lời chị nói mà tôi tưởng mình nghe lầm.
Trong mơ hồ, dường như xác con chó phát ra tiếng rên rỉ.
Sau vài lần như thế, cơ thể của nó r/á/ch toạc.
Chân và các bộ phận của xác chó văng vãi khắp nơi.
Sau đó, sắc mặt của bà nội tôi trở nên hiền từ hơn rất nhiều.
Đám xác sống kia cuối cùng cũng có động tĩnh tiếp theo.
Chúng từ từ đặt bà nội tôi vào trong huyệt…
Bấy giờ, mắt và miệng của bà nội tôi đã bị khâu lại.
Vẫn còn xác của một con chó nhồi trong bụng bà.
Đó là một sự phỉ báng!
Tôi tức giận, nghiến răng nghiến lợi vội vàng chạy tới.
Tôi kéo mạnh vài lần, xé toạc những mũi khâu màu đen trên mắt và miệng của bà nội tôi.
Bà tôi cuối cùng cũng trở lại với dáng vẻ trước khi qua đời.
Sau đó, tôi nhìn chằm chằm vào bụng của bà.
Bụng dưới mở phanh ra, phần lớn thân chó bị nhét vào bên trong nhưng đuôi và hai chân sau của con chó này lại lộ ra ngoài.
Kì lạ thật!
Nghĩ kỹ lại, con chó này đã ch/et từ lâu rồi nhưng đến giờ vẫn chưa hề có dấu hiệu thối rữa.
Tôi nói trong lòng:
[Ngài thái tử, ngài thái tử, hừ!]
Đúng là đồ chó khốn nạn!
“Mày ra ngoài cho tao.”
Tôi hét lên, nắm lấy hai chân sau của nó.
Nó giống như đang đọ sức với tôi vậy.
Tôi càng kéo xác con chó này ra thì nó càng muốn chui sâu vào, móng vuốt của hai cái chân đột nhiên thay đổi.
Nó trở nên rất sắc bén.
Tôi suýt thì bị c/ứ/a vào tay:
“Chị cả, chị cả!”
Tôi hét lên.
Chị cả lắc đầu thật mạnh, không dám đi tới.
“Sợ! Sợ!”
Chị ấy kêu gào.
Tôi tức giận chỉ vào xác con chó:
“Lẽ nào chị muốn để bà nội phải khổ suốt quãng đời còn lại sao?”
“Hãy nhớ về những gì bà đã làm cho chúng ta khi bà còn sống!”
Tôi lớn tiếng nhắc nhở.
Tôi thậm chí còn tận tình chỉ ra từng việc mà bà nội đã làm cho chúng tôi.
Biểu cảm của chị cả thay đổi liên tục.
Đầu tiên là do dự, sau đó là ngẩn ngơ.
Sau cùng, chị ấy cũng bất chấp tất cả, lao đến giúp tôi.
Mặc dù chị cả mắc bệnh về não, lúc nào cũng ngốc nghếch ngờ nghệch, nhưng một khi tức lên sẽ cực kì đáng sợ.
Chị cả gầm lên như điên, “ah” “ah” không ngừng, nắm chặt lấy đuôi chó mà không cần sự trợ giúp của tôi.
Vì thường phải làm công việc nặng nhọc nên sức của chị rất lớn.
Xác con chó lập tức bị kéo ra ngoài.
Cả người nó ướt sũng, bộ lông được chăm sóc rất tốt.
Chị cả hoàn toàn điên rồi.
Chị ấy nắm lấy đuôi chó, đập cả con chó xuống đất hết lần này đến lần khác.
“Hư! Mày thật hư! Tao đánh ch/et mày!”
Nghe những lời chị nói mà tôi tưởng mình nghe lầm.
Trong mơ hồ, dường như xác con chó phát ra tiếng rên rỉ.
Sau vài lần như thế, cơ thể của nó r/á/ch toạc.
Chân và các bộ phận của xác chó văng vãi khắp nơi.
Sau đó, sắc mặt của bà nội tôi trở nên hiền từ hơn rất nhiều.
Đám xác sống kia cuối cùng cũng có động tĩnh tiếp theo.
Chúng từ từ đặt bà nội tôi vào trong huyệt…