Chương 9 - Sự Thật Bất Ngờ - Miêu Cương Cổ Sự 2 - Ký sinh
9.
Tôi chưa kịp đặt quyển sách về chỗ cũ, tiếng kêu đau đớn thảm thiết đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong làng.
Chú Đông ngồi dậy khỏi giường, đi ra cửa sổ nhòm ra ngoài.
Cả làng loạn cào cào, bảy, tám con quỷ vô diện đ/i/ê/n cuồng tập kích toàn bộ người người.
Người bị quỷ vô diện bắt được sẽ bị nó xé nát bụng, đ/i/ê/n cuồng gặm nội tạng bên trong.
Chú Đông nuốt nước bọt, cầm cây búa lên.
Người trong làng kêu thảm thiết suốt cả đêm.
Ba người chúng tôi sợ tới mức không dám chợp mắt, sợ thứ kia có thể xông vào bất cứ lúc nào.
Đợi đến lúc trời sáng, chú Đông trói chặt tôi và mẹ tôi lại, sau đó một mình rời đi.
Chưa được nửa canh giờ, chú Đông vội vàng trở về, chú ta còn cầm theo một cái rương lớn.
Tôi và mẹ tôi bị chú Đông nhét vào rương.
Đợi đến lúc được thoát ra ngồi, chúng tôi đã ở trong một ngôi miếu đổ nát ngoài làng.
Quỷ vô diện như có ý thức, chúng chỉ tàn phá bừa bãi trong làng, rời khỏi phạm vi làng là chúng tôi an toàn.
Chú ta cầm búa, ném một túi đồ ăn cho mẹ tôi:
"Mày cho nó ăn đi. Nếu nó c/h/ế/t, mày cũng không cần sống nữa."
Mẹ tôi run rẩy gật đầu, sau đó nhét bánh bao vào miệng tôi.
Một lát sau, chú Đông chợt vươn tay bóp cổ mẹ tôi:
"Mày là người trong làng, có biết chuyện quỷ vô diện là sao không?"
Mẹ tôi bị siết đến mức trợn trắng mắt, khó khăn gằn từng chữ:
"Không biết...
Chú Đông nghĩ ngợi chút rồi thả lỏng tay ra.
Vào ban đêm, trong làng truyền ra tiếng kêu thảm. Thì ra có một người phụ nữ bị quỷ vô diện cắn c/h/ế/t trên đường rời khỏi làng.
Chú Đông đánh bạo đi tới, nhân lúc quỷ vô diện đang cắt nuốt thịt, chú ta bổ lên đầu quỷ vô diện.
Quỷ vô diện kêu thảm một tiếng, điên cuồng phóng về phía chú Đông.
Nhưng búa trên đầu nó quá nặng, chạy được mấy bước đã ngã lăn xuống đất.
Chú Đông lập tức đè lên nó, dùng thắt lưng trói tay nó lại.
Chú ta rút búa ra, thẳng tay bổ đầu quỷ vô diện.
Trong đầu quỷ vô diện không có m/á/u, chỉ có óc trắng nõn chảy ra.
Ngay lúc óc chảy ra, tôi nghe được tiếng xào xạc, da thấy hơi ngứa.
Cẩn thận quan sát thì trên óc chằng chịt dấu răng như bị trùng cắn.
Chú Đông lật quỷ vô diện không còn nhúc nhích ra, sau lưng nó có hình mặt người.
Có điều, mặt người lúc này không còn sinh động như thật nữa.
Mặt người cũng chằng chịt dấu răng.
Thì ra, mấy cái mặt người kia đều là trùng bám trên cơ thể người.
Từng con trùng nhỏ đến mức không nhìn ra tụ tập một chỗ, giống như hình xăm.
Chúng đ/i/ê/n cuồng cắn nuốt m/á/u thịt người, sau đó bài tiết ra vàng.
Sau khi ăn sạch m/á/u thịt người thì chúng chui vào đầu, ăn toàn bộ ngũ quan nội tạng, sau đó khống chế cái x/á/c biết đi này.
Chú Đông vội vàng trói mẹ tôi vào trong miếu đổ nát, kéo tôi vào nhà bà Hoàng.
Chú ta lật tung cả nhà bà Hoàng cũng không tìm được chất lỏng của cây thần.
Nhưng tư liệu về trùng được viết trên vách điện thờ.
Thứ đó gọi là trùng Ngão Sinh, một loại trùng sống cộng sinh với cây thần. Mỗi một cái lồng Vọng Nữ kia đều để trùng Ngão Sinh lần theo m/á/u, bám lên người đàn bà.
Trong tư liệu không đề cách để tiêu diệt trùng Ngão Sinh, ngay cả bà Hoàng cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng m/á/u thịt trên người bị cắn nuốt.
Đến khi trùng Ngão Sinh cắn nuốt hết m/á/u thịt trên người sẽ chui vào đầu, biến người ta thành quỷ vô diện.
Đàn bà trong làng biến thành kí chủ cho trùng Ngão Sinh xong đều được bà Hoàng nói cho biết.
Bọn họ sẽ trốn đến bãi tha ma ngoài làng sống đoạn đời cuối cùng, tự sinh tự diệt.
Người trong làng cũng giữ kín như bưng chuyện quỷ vô diện cũng là vì vậy.
Bây giờ quỷ vô diện hoành hành chính là do bệnh dịch ho ra máu.
Rất nhiều người bị trùng Ngão Sinh ăn sạch m/á/u thịt nên biến thành quái vật như vậy.
Những thứ này cũng không liên quan gì đến chúng tôi.
Chúng tôi tìm được một căn hầm nhỏ dưới nhà bà Hoàng.
Lúc mở cửa hầm ra, chú Đông ngây dại.
Trong đó có một bộ thi thể khô quắt của bé gái.
Không, nói đúng ra là một bộ thi thể lưỡng tính.
Trùng Ngão Sinh trên điện thờ cũng không phân biệt nam nữ, chỉ cần kế thừa trùng trên người là được.
Thì ra, người đàn bà bị trùng kí sinh, sinh con kia vốn không phải người bình thường, mà là trùng.
Cái gọi là lễ cúng tế Hồng Hà chính là "làm sạch" cơ thể để biến thành con gái thực thụ.
Cũng chính vì thế mà đứa trẻ mới gào thét thê lương đến vậy.
Thấy thế, mắt chú Đông hơi sáng lên.
Tôi chưa kịp đặt quyển sách về chỗ cũ, tiếng kêu đau đớn thảm thiết đột nhiên vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong làng.
Chú Đông ngồi dậy khỏi giường, đi ra cửa sổ nhòm ra ngoài.
Cả làng loạn cào cào, bảy, tám con quỷ vô diện đ/i/ê/n cuồng tập kích toàn bộ người người.
Người bị quỷ vô diện bắt được sẽ bị nó xé nát bụng, đ/i/ê/n cuồng gặm nội tạng bên trong.
Chú Đông nuốt nước bọt, cầm cây búa lên.
Người trong làng kêu thảm thiết suốt cả đêm.
Ba người chúng tôi sợ tới mức không dám chợp mắt, sợ thứ kia có thể xông vào bất cứ lúc nào.
Đợi đến lúc trời sáng, chú Đông trói chặt tôi và mẹ tôi lại, sau đó một mình rời đi.
Chưa được nửa canh giờ, chú Đông vội vàng trở về, chú ta còn cầm theo một cái rương lớn.
Tôi và mẹ tôi bị chú Đông nhét vào rương.
Đợi đến lúc được thoát ra ngồi, chúng tôi đã ở trong một ngôi miếu đổ nát ngoài làng.
Quỷ vô diện như có ý thức, chúng chỉ tàn phá bừa bãi trong làng, rời khỏi phạm vi làng là chúng tôi an toàn.
Chú ta cầm búa, ném một túi đồ ăn cho mẹ tôi:
"Mày cho nó ăn đi. Nếu nó c/h/ế/t, mày cũng không cần sống nữa."
Mẹ tôi run rẩy gật đầu, sau đó nhét bánh bao vào miệng tôi.
Một lát sau, chú Đông chợt vươn tay bóp cổ mẹ tôi:
"Mày là người trong làng, có biết chuyện quỷ vô diện là sao không?"
Mẹ tôi bị siết đến mức trợn trắng mắt, khó khăn gằn từng chữ:
"Không biết...
Chú Đông nghĩ ngợi chút rồi thả lỏng tay ra.
Vào ban đêm, trong làng truyền ra tiếng kêu thảm. Thì ra có một người phụ nữ bị quỷ vô diện cắn c/h/ế/t trên đường rời khỏi làng.
Chú Đông đánh bạo đi tới, nhân lúc quỷ vô diện đang cắt nuốt thịt, chú ta bổ lên đầu quỷ vô diện.
Quỷ vô diện kêu thảm một tiếng, điên cuồng phóng về phía chú Đông.
Nhưng búa trên đầu nó quá nặng, chạy được mấy bước đã ngã lăn xuống đất.
Chú Đông lập tức đè lên nó, dùng thắt lưng trói tay nó lại.
Chú ta rút búa ra, thẳng tay bổ đầu quỷ vô diện.
Trong đầu quỷ vô diện không có m/á/u, chỉ có óc trắng nõn chảy ra.
Ngay lúc óc chảy ra, tôi nghe được tiếng xào xạc, da thấy hơi ngứa.
Cẩn thận quan sát thì trên óc chằng chịt dấu răng như bị trùng cắn.
Chú Đông lật quỷ vô diện không còn nhúc nhích ra, sau lưng nó có hình mặt người.
Có điều, mặt người lúc này không còn sinh động như thật nữa.
Mặt người cũng chằng chịt dấu răng.
Thì ra, mấy cái mặt người kia đều là trùng bám trên cơ thể người.
Từng con trùng nhỏ đến mức không nhìn ra tụ tập một chỗ, giống như hình xăm.
Chúng đ/i/ê/n cuồng cắn nuốt m/á/u thịt người, sau đó bài tiết ra vàng.
Sau khi ăn sạch m/á/u thịt người thì chúng chui vào đầu, ăn toàn bộ ngũ quan nội tạng, sau đó khống chế cái x/á/c biết đi này.
Chú Đông vội vàng trói mẹ tôi vào trong miếu đổ nát, kéo tôi vào nhà bà Hoàng.
Chú ta lật tung cả nhà bà Hoàng cũng không tìm được chất lỏng của cây thần.
Nhưng tư liệu về trùng được viết trên vách điện thờ.
Thứ đó gọi là trùng Ngão Sinh, một loại trùng sống cộng sinh với cây thần. Mỗi một cái lồng Vọng Nữ kia đều để trùng Ngão Sinh lần theo m/á/u, bám lên người đàn bà.
Trong tư liệu không đề cách để tiêu diệt trùng Ngão Sinh, ngay cả bà Hoàng cũng chỉ có thể im lặng chịu đựng m/á/u thịt trên người bị cắn nuốt.
Đến khi trùng Ngão Sinh cắn nuốt hết m/á/u thịt trên người sẽ chui vào đầu, biến người ta thành quỷ vô diện.
Đàn bà trong làng biến thành kí chủ cho trùng Ngão Sinh xong đều được bà Hoàng nói cho biết.
Bọn họ sẽ trốn đến bãi tha ma ngoài làng sống đoạn đời cuối cùng, tự sinh tự diệt.
Người trong làng cũng giữ kín như bưng chuyện quỷ vô diện cũng là vì vậy.
Bây giờ quỷ vô diện hoành hành chính là do bệnh dịch ho ra máu.
Rất nhiều người bị trùng Ngão Sinh ăn sạch m/á/u thịt nên biến thành quái vật như vậy.
Những thứ này cũng không liên quan gì đến chúng tôi.
Chúng tôi tìm được một căn hầm nhỏ dưới nhà bà Hoàng.
Lúc mở cửa hầm ra, chú Đông ngây dại.
Trong đó có một bộ thi thể khô quắt của bé gái.
Không, nói đúng ra là một bộ thi thể lưỡng tính.
Trùng Ngão Sinh trên điện thờ cũng không phân biệt nam nữ, chỉ cần kế thừa trùng trên người là được.
Thì ra, người đàn bà bị trùng kí sinh, sinh con kia vốn không phải người bình thường, mà là trùng.
Cái gọi là lễ cúng tế Hồng Hà chính là "làm sạch" cơ thể để biến thành con gái thực thụ.
Cũng chính vì thế mà đứa trẻ mới gào thét thê lương đến vậy.
Thấy thế, mắt chú Đông hơi sáng lên.