Chương 5 - Bí mật của Bà Hoàng - Miêu Cương Cổ Sự 2 - Ký sinh
5.
Liên tiếp mấy ngày, chú Đông đi sớm về trễ, hành tung không rõ.
Chú ta dùng khóa sắt to khóa cửa phòng lại, đóng đinh song gỗ vào cửa sổ trong nhà.
Mẹ tôi tìm tôi trong làng, hai lần đi qua căn nhà này đều cho rằng đây là nhà hoang nên bỏ đi.
Tôi phát hiện rất nhiều ảnh chụp về làng trong nhà chú Đông.
Không ít ảnh trong đó là ảnh chụp cây thần và quỷ vô diện.
Hành vi của chú Đông dần khiến tôi không hiểu nổi, thậm chí tôi còn không dám tin chú ta hoàn toàn.
Có lẽ chú Đông nhìn ra được sự nghi ngờ của tôi, chú ta lấy một tờ báo từ trong ngực ra.
Tờ báo giống hệt như tờ báo tôi thấy trong nhà, bên trên có ảnh chú Đông.
Tôi sợ đến mức ngã ngửa ra đất:
"Chú... Chú Đông... Chú rốt cuộc là người hay quỷ?"
Chú Đông bảo tôi nhìn kỹ lông mày chú ta rồi xem lại ảnh.
Đúng là không giống, người trong ảnh có vết sẹo trên lông mày, chú Đông thì không có.
Chú Đông luôn bí ẩn cuối cùng cũng mở miệng:
"Thật ra... chú tới tìm em trai chú."
"Người trong ảnh là em trai chú."
"Sau khi nó rời khỏi làng này thì mất tích, sau đó được phát hiện đã c/h/ế/t tại thôn Đông."
"Chú tới nơi này cũng là để điều tra nguyên nhân em chú c/h/ế/t."
"Cha con là bạn tốt của em trai chú, nó cũng đi cùng, chẳng qua đến giờ vẫn không rõ tung tích."
Tôi nghiêm túc nhớ lại mấy chuyện kì quái trong làng, cây Cầu Nữ, lồng Vọng Nữ, lễ cúng tế Hồng Hà, quỷ vô diện.
Hình như những thứ này đều xuất hiện liên tiếp, nhưng tại sao chúng nó lại xuất hiện?
Chú Đông nói cho tôi biết, nguyên nhân chính là phụ nữ!
Quả thật Miêu Cương trọng nữ khinh nam, nhưng các làng khác không cúng tế con trai cho cây thần.
Vì sao làng tôi lại coi trọng con gái đến mức thế?
Hiểu rõ được chuyện này thì toàn bộ bí ẩn cũng sẽ được giải quyết dễ dàng.
Vài ngày sau, chú Đông điều tra được một vài thông tin quan trọng, chú ta muốn ra ngoài mấy hôm.
Chú Đông nói:
"Chú dẫn cháu sang nhà bà Hoàng, bà ấy sẽ bảo vệ cháu."
Tôi đáp:
"Có thể bà Hoàng có vấn đề, con..."
Tôi kể chuyện sau lưng mẹ tôi có mặt người cho chú Đông.
Chú Đông hơi suy tư, nhưng vẫn kiên định nói với tôi:
"Bà Hoàng không có vấn đề gì đâu, việc em trai chú xảy ra chuyện cũng là do bà ấy kể cho chú nghe đấy."
"Có lẽ gần đây xảy ra nhiều chuyện quá nên con hơi nhạy cảm thôi."
Vì tin tưởng chú Đông nên tôi ở lại nhà bà Hoàng.
Bà Hoàng nói:
"Chú Đông mày tới đây là vì quỷ vô diện rất có thể có liên quan với em trai nó."
Nhưng vì lý do gì mà lại có người tạo ra ma quỷ trong làng thì bà Hoàng chưa nói.
Thường ngày bà Hoàng không hay nói chuyện, ngày nào cũng chỉ ngồi trên đệm cói vẽ bùa.
Tôi nhận ra mấy tấm bùa đó, chúng từng xuất hiện trong lễ cúng tế Hồng Hà.
Khi đi ngủ vào buổi tối, trong phòng bà Hoàng lại phát ra tiếng rên rỉ và kêu gào thảm thiết quen thuộc.
Tôi nhớ đến nét mặt mẹ tôi ở nhà, nên lập tức chạy tới phòng bà Hoàng.
Dưới ánh trăng sáng, trên lưng bà Hoàng xuất hiện dày đặc mặt người.
Bảy, tám khuôn mặt người cắn nuốt m/á/u thịt của bà Hoàng, hòa cùng ánh trăng đẫm m/á/u là tiếng cắn xé, nhai nát.
Bà Hoàng không ngừng lăn lộn trên giường, sau khi cắn nuốt m/á/u thịt của bà Hoàng xong, những khuôn mặt kia phun ra mấy hạt vàng.
Trong lúc bà Hoàng lăn lộn, đống vàng kia đ/â/m rách da bà ta, ghim vào trong thịt.
Dưới ánh trăng, lưng bà Hoàng như choàng một tấm giáp vàng đầy m/á/u.
Tôi to gan vươn tay chạm vào lưng bà Hoàng.
Cảm giác ấm áp và nhớp nháp của m/á/u tươi trên tay khiến tôi hiểu ra, mặt người có thật, không phải trong mơ.
Bà Hoàng đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tôi.
Bà ta như một con thú hoang, mặt người sau lưng cắn xé khiến hai mắt đỏ lừ.
Bà ta dùng cả tứ chi, cả người uốn thành quẩy xoắn, bò dậy khỏi giường.
Bà ta khàn giọng hỏi:
"Mày... Thấy gì rồi..."
Liên tiếp mấy ngày, chú Đông đi sớm về trễ, hành tung không rõ.
Chú ta dùng khóa sắt to khóa cửa phòng lại, đóng đinh song gỗ vào cửa sổ trong nhà.
Mẹ tôi tìm tôi trong làng, hai lần đi qua căn nhà này đều cho rằng đây là nhà hoang nên bỏ đi.
Tôi phát hiện rất nhiều ảnh chụp về làng trong nhà chú Đông.
Không ít ảnh trong đó là ảnh chụp cây thần và quỷ vô diện.
Hành vi của chú Đông dần khiến tôi không hiểu nổi, thậm chí tôi còn không dám tin chú ta hoàn toàn.
Có lẽ chú Đông nhìn ra được sự nghi ngờ của tôi, chú ta lấy một tờ báo từ trong ngực ra.
Tờ báo giống hệt như tờ báo tôi thấy trong nhà, bên trên có ảnh chú Đông.
Tôi sợ đến mức ngã ngửa ra đất:
"Chú... Chú Đông... Chú rốt cuộc là người hay quỷ?"
Chú Đông bảo tôi nhìn kỹ lông mày chú ta rồi xem lại ảnh.
Đúng là không giống, người trong ảnh có vết sẹo trên lông mày, chú Đông thì không có.
Chú Đông luôn bí ẩn cuối cùng cũng mở miệng:
"Thật ra... chú tới tìm em trai chú."
"Người trong ảnh là em trai chú."
"Sau khi nó rời khỏi làng này thì mất tích, sau đó được phát hiện đã c/h/ế/t tại thôn Đông."
"Chú tới nơi này cũng là để điều tra nguyên nhân em chú c/h/ế/t."
"Cha con là bạn tốt của em trai chú, nó cũng đi cùng, chẳng qua đến giờ vẫn không rõ tung tích."
Tôi nghiêm túc nhớ lại mấy chuyện kì quái trong làng, cây Cầu Nữ, lồng Vọng Nữ, lễ cúng tế Hồng Hà, quỷ vô diện.
Hình như những thứ này đều xuất hiện liên tiếp, nhưng tại sao chúng nó lại xuất hiện?
Chú Đông nói cho tôi biết, nguyên nhân chính là phụ nữ!
Quả thật Miêu Cương trọng nữ khinh nam, nhưng các làng khác không cúng tế con trai cho cây thần.
Vì sao làng tôi lại coi trọng con gái đến mức thế?
Hiểu rõ được chuyện này thì toàn bộ bí ẩn cũng sẽ được giải quyết dễ dàng.
Vài ngày sau, chú Đông điều tra được một vài thông tin quan trọng, chú ta muốn ra ngoài mấy hôm.
Chú Đông nói:
"Chú dẫn cháu sang nhà bà Hoàng, bà ấy sẽ bảo vệ cháu."
Tôi đáp:
"Có thể bà Hoàng có vấn đề, con..."
Tôi kể chuyện sau lưng mẹ tôi có mặt người cho chú Đông.
Chú Đông hơi suy tư, nhưng vẫn kiên định nói với tôi:
"Bà Hoàng không có vấn đề gì đâu, việc em trai chú xảy ra chuyện cũng là do bà ấy kể cho chú nghe đấy."
"Có lẽ gần đây xảy ra nhiều chuyện quá nên con hơi nhạy cảm thôi."
Vì tin tưởng chú Đông nên tôi ở lại nhà bà Hoàng.
Bà Hoàng nói:
"Chú Đông mày tới đây là vì quỷ vô diện rất có thể có liên quan với em trai nó."
Nhưng vì lý do gì mà lại có người tạo ra ma quỷ trong làng thì bà Hoàng chưa nói.
Thường ngày bà Hoàng không hay nói chuyện, ngày nào cũng chỉ ngồi trên đệm cói vẽ bùa.
Tôi nhận ra mấy tấm bùa đó, chúng từng xuất hiện trong lễ cúng tế Hồng Hà.
Khi đi ngủ vào buổi tối, trong phòng bà Hoàng lại phát ra tiếng rên rỉ và kêu gào thảm thiết quen thuộc.
Tôi nhớ đến nét mặt mẹ tôi ở nhà, nên lập tức chạy tới phòng bà Hoàng.
Dưới ánh trăng sáng, trên lưng bà Hoàng xuất hiện dày đặc mặt người.
Bảy, tám khuôn mặt người cắn nuốt m/á/u thịt của bà Hoàng, hòa cùng ánh trăng đẫm m/á/u là tiếng cắn xé, nhai nát.
Bà Hoàng không ngừng lăn lộn trên giường, sau khi cắn nuốt m/á/u thịt của bà Hoàng xong, những khuôn mặt kia phun ra mấy hạt vàng.
Trong lúc bà Hoàng lăn lộn, đống vàng kia đ/â/m rách da bà ta, ghim vào trong thịt.
Dưới ánh trăng, lưng bà Hoàng như choàng một tấm giáp vàng đầy m/á/u.
Tôi to gan vươn tay chạm vào lưng bà Hoàng.
Cảm giác ấm áp và nhớp nháp của m/á/u tươi trên tay khiến tôi hiểu ra, mặt người có thật, không phải trong mơ.
Bà Hoàng đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào tôi.
Bà ta như một con thú hoang, mặt người sau lưng cắn xé khiến hai mắt đỏ lừ.
Bà ta dùng cả tứ chi, cả người uốn thành quẩy xoắn, bò dậy khỏi giường.
Bà ta khàn giọng hỏi:
"Mày... Thấy gì rồi..."