Chương 1 - Miệng Quạ Đen Cũng Có Lúc Linh

1

Trời tối dần, ánh hoàng hôn nhạt đi, vầng trăng dịu dàng treo lơ lửng.

Chợ đêm tấp nập, Cao Điềm hí hửng nheo mắt.

“Chú ơi, cho cháu hai mươi xiên thịt cừu!”

“Được ngay!”

Đời đúng là đẹp quá trời!

Cao Điềm vừa đi vừa ăn, cảm thán cuộc sống không tăng ca đúng là thiên đường.

Làm nhân viên hành chính văn phòng, ngày lễ là thời điểm bận rộn nhất.

Hôm nay là Ngày 8/3, cô chạy đôn chạy đáo lo phúc lợi cho nhân viên, mệt đến muốn ngất.

Phát xong hoa tươi, mỹ phẩm và ấm sắc thuốc, cô tranh thủ xin nghỉ một ngày với một trong các đại Boss.

Vừa đi đến góc đường, đồng tử cô bỗng mở to.

Cả nhà cô chấn động!

Phó Hành Chu sao lại ở đây?!

Rõ ràng lúc chiều còn ngồi văn phòng hỏi cô có cần đi khám bác sĩ không.

Vậy mà giờ lại đứng đó sáng rực như một cái cột đèn vô duyên.

“Cao Điềm? Không khỏe à?” Phó Hành Chu nhíu mày.

Mấy người leo lên được vị trí đại Boss đều rất coi trọng sĩ diện.

Bị một nhân viên hành chính nhỏ bé “lừa gạt” thế này, sĩ diện của anh ta chắc chắn chịu không nổi.

Muốn làm nhân viên hành chính xin ngân sách từ sếp, phải có giác ngộ cao độ.

Cao Điềm lập tức cười lấy lòng:

“Tôi bị đau đầu, hoa mắt. Lúc nãy đi khám rồi, bác sĩ nói tôi thiếu chất dinh dưỡng, gầy quá, phải tăng cân.”

Phó Hành Chu im lặng, ánh mắt rơi xuống bụng cô—

Nơi có một chút gì đó… hơi nhô lên.

Mặt cười tươi rói, nhưng trong lòng Cao Điềm đã bắt đầu chửi thề.

Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy bụng tiên nữ bao giờ à?

Vài giây sau, Phó Hành Chu nhàn nhạt thốt ra một tiếng: “Ừm.”

Gió xuân ấm áp bỗng trở nên lành lạnh, đúng là cao thủ phá mood mà.

2

Tạm biệt Phó Hành Chu, Cao Điềm còn chưa kịp suy nghĩ xem anh ta sao lại xuất hiện ở đây thì đã nhận được tin khu chung cư bị phong tỏa.

“Trời ơi, tại sao là tôi!”

Cao Điềm lăn lộn trên giường, hai chân đạp loạn xạ như con gián lật ngửa.

“Sớm biết thế này thì chẳng thèm xin nghỉ, cơ hội trốn việc hợp pháp cứ thế bay mất, một ngày lương của tôi chứ có ít đâu!”

Làm công không dễ, chỉ biết vừa khóc vừa hối hận.

Bỗng dưng, loa thông báo vang lên, giọng nói rõ mồn một lọt vào tai.

“Kính chào quý cư dân, do tình hình dịch bệnh, khu chung cư sẽ phong tỏa trong hai ngày tới. Việc phân phối hàng hóa có thể bị chậm trễ, nếu cần mua nhu yếu phẩm, vui lòng ra ngoài ngay lập tức. Khu chung cư sẽ đóng cửa hoàn toàn vào lúc tám giờ tối ngày tám tháng ba, nghiêm cấm ra vào.”

Cao Điềm chết sững.

Cứ tưởng sẽ được nghỉ ngơi, hóa ra là ngây thơ quá, trận chiến thực sự… giờ mới bắt đầu.

Chui vào siêu thị, Cao Điềm mới phát hiện ra, có những người thậm chí còn không có cơ hội để chiến đấu.

Khu rau củ trống trơn.

Khu đồ ăn nhanh chỉ còn lại vài gói mì chua cay, như chút tàn dư kiên trì cuối cùng của dân bị phong tỏa.

Lê lết đến quầy gạo, cô may mắn tìm được một túi chưa đến năm ký, nước mắt lưng tròng xách về nhà.

Còn mấy gói mì chua cay? Không đời nào ăn! Phong ba bão táp chưa qua, giờ mà mở ra ăn thì khác gì tự hạ thấp nhân phẩm của một người tiêu dùng?

“Thôi bỏ đi, xem mấy chị gái xinh đẹp dáng chuẩn cho đỡ đói vậy.”

Nhưng… cái thuật toán đúng là điên rồ!

Chỉ mới bấm vào tin tức phong tỏa khu chung cư một chút, điện thoại đã lập tức bị tràn ngập bởi quảng cáo đồ ăn.

Nửa tiếng sau, Cao Điềm gào lên:

“Tôi muốn ăn lẩu, thịt bò, đậu hũ ky, rau cải xanh! Aaa!”

Cô quên đóng cửa sổ.

Hai phút sau, tòa nhà đối diện có người bắt đầu kéo đàn nhị, tiếng nhạc ai oán vang lên, kèm theo giọng ca thê lương:

“Cuộc đời tôi quá bi thương… Tôi kéo đàn Chopin dưới mưa…”

Nghe mà muốn rơi nước mắt.

Năm phút sau, có tiếng gõ cửa.

Cao Điềm nhanh nhẹn đeo khẩu trang, lẩm bẩm:

“Chắc là nhân viên y tế đến xét nghiệm PCR đây… biết đâu tôi lại là F1 thì sao?”

Mở cửa ra, trước mắt chỉ có một túi nhựa màu trắng.

Bên trong là một phần thịt bò tuyết hoa béo ngậy, gói gia vị lẩu dầu trong, đậu hũ ky và một nắm giá đỗ.

Còn có cả một chai sốt mè được để cẩn thận bên cạnh.

Trên túi còn dán một tờ giấy nhắn:

“Hàng xóm bên cạnh, cứ yên tâm mà ăn. Mùa dịch, cùng nhau vượt qua khó khăn.”

“Trời ơi! Đây đúng là hàng xóm thần tiên mà!”

Cao Điềm cảm động đến mức hướng về phía cửa nhà bên cạnh vái một cái thật sâu.

“Người hàng xóm tốt bụng, chúc anh phát tài!”

3

Lúc nhét một miếng thịt bò vào miệng, tận hưởng cảm giác béo mềm tan chảy, Cao Điềm âm thầm hạ quyết tâm.

Chờ dịch bệnh kết thúc, nhất định phải làm quen với hàng xóm!

Ngày đầu tiên bị cách ly tại nhà, cô vẫn còn hào hứng.

Vừa nghịch điện thoại, vừa cày phim đến tận ba giờ sáng mới chịu đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cô bị một cuộc gọi đánh thức.

Cực kỳ khó chịu, bực bội nhấc máy—

Lại là Phó Hành Chu: “Cao Điềm, sức khỏe em sao rồi?”

Giọng anh ta rất hay, nhưng lúc này cô chẳng buồn quan tâm.

Thậm chí còn thấy bực mình, vì mới ba giờ sáng cô mới ngủ, giờ mới tám giờ!

“Rất tốt, không có chuyện gì cả, cảm ơn!”

Dứt lời, cô dứt khoát cúp máy.

Nhưng lại không ngủ lại được.

Đúng lúc này, cô thấy tin nhắn của bạn thân, hỏi về tình hình phong tỏa.

Cao Điềm kể hết, còn nói hôm nay vốn xin nghỉ, ai ngờ lại đúng ngay ngày bị cách ly.

Bạn thân cười sặc:

“Hahaha, Cao Điềm, mày đúng là số nhọ, ngay cả cơ hội trốn việc ở nhà cũng không nắm được!”

Cao Điềm ôm mặt khóc lóc, quay về phía cửa sổ hét lớn:

“Cái dịch chó má này! Mày khiến tao mất một ngày lương, ai bồi thường cho tao đây!!!”

Năm phút sau, nhóm chat công ty đột nhiên có thông báo @toàn bộ nhân viên.

Người gửi không ai khác ngoài Phó Hành Chu.

“Này các đồng nghiệp, do tình hình dịch bệnh, một số nhân viên không thể kịp thời đến văn phòng. Để giúp mọi người điều chỉnh tâm lý, những ai bị kẹt ở nhà sẽ được nghỉ nguyên một ngày có lương.

Ngoài ra, với những đồng nghiệp vẫn cố gắng đến công ty làm việc, chúng tôi rất trân trọng sự đóng góp của các bạn. Hôm nay sẽ được tính lương gấp đôi.”

Cả nhóm chat bùng nổ.

Ai nấy vui sướng, cảm ơn rối rít, hàng loạt sticker quỳ lạy cảm tạ sếp bay khắp màn hình.

Cao Điềm cười tít mắt, chụp màn hình gửi cho bạn thân, rồi gọi ngay một cuộc gọi thoại.

“Sao? Phúc lợi công ty tao có xịn không?”

“Bái phục, bái phục, sếp mày đúng là thần tiên giáng trần!”

Cao Điềm đập bàn một cái, kiêu hãnh nói:

“Bớt nói nhảm đi, mau gỡ bỏ danh hiệu ‘Số Nhọ’ của tao, đội ngay vương miện ‘Nữ Hoàng May Mắn’ cho tao!”

“Xéo đi, bớt khoe khoang!”

Cao Điềm tận hưởng cuộc sống xa hoa, vừa ngâm bồn tắm vừa cày phim.

Ban đầu, cô định ngày mai sẽ xuất hiện trong cuộc họp sáng với trạng thái rạng rỡ nhất.

Nhưng mà…

Giường ngủ quá êm ái, cô hoàn toàn không muốn dậy.

“Chỉ còn mười phút nữa!”

Cô cuống cuồng bật dậy, nhanh chóng trang điểm full-face.

Ngồi trên giường, long lanh xinh đẹp, chào mọi người trong cuộc họp với vẻ ngoài hoàn hảo.

Cuộc họp chỉ kéo dài mười phút.

Mọi việc cô có thể xử lý ngay trên giường.

Nhưng nghĩ đến việc phải tẩy trang, cô không nhịn được gào lên:

“Mẹ nó, tao thực sự không muốn trang điểm đâu! Họp sáng đúng là phiền phức!!!”

Đến trưa, Phó Hành Chu lại gửi tin nhắn trong nhóm chat công ty.

“Từ nay về sau, họp sáng không cần bật camera. Mọi người chỉ cần báo cáo công việc là được.”

Nhìn thấy thông báo này, Cao Điềm khẽ chạm vào môi mình, thầm nghĩ:

“Chẳng lẽ miệng mình linh nghiệm vậy sao?”

“Thử lại lần nữa xem!”

Cô nắm tay, lấy hết can đảm hét lớn:

“Cho tôi nhìn thấy một anh đẹp trai đi! Mắt tôi sắp khô hạn rồi!”

Chẳng qua chỉ là nói đùa cho vui, cô cũng không để tâm.

Nhưng khi lướt WeChat vào buổi trưa, cô vô tình nhìn thấy…

Phó Hành Chu, người bình thường chẳng bao giờ đăng gì, vậy mà hôm nay lại đăng một tấm ảnh selfie.

Dù không có biểu cảm gì đặc biệt, nhưng chừng đó cũng đủ để hạ gục một đống fangirl.

Cao Điềm theo phản xạ muốn che màn hình lại:

“Giữ chút tiết hạnh đi anh trai!”

“Chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi… Mình phải kiểm chứng lại mới được!”

Cô hắng giọng, dõng dạc tuyên bố:

“Sếp à, em không có ý muốn mắng anh, chỉ là để kiểm nghiệm thôi!”

Rồi cô hít một hơi thật sâu, hét lớn:

“Phó Hành Chu, anh đúng là đồ đáng ghét! Đối xử với nhân viên quá hà khắc! Bảo sao đến giờ vẫn không có bạn gái!”

Giọng cô nhỏ dần:

“Nếu miệng tôi thực sự linh nghiệm… thì ngay lập tức để Phó Hành Chu sai bảo tôi đi!”

Chưa đầy ba mươi giây sau, điện thoại reo lên.

Người gọi đến: Phó Hành Chu.

Cao Điềm trợn tròn mắt, bụm miệng kinh hãi.

“Không thể nào… Chuyện này hoang đường quá rồi!”

“Cầu trời, mong là anh ta gọi đến để tăng lương thăng chức, chứ không phải giao việc!”

Bàn tay run rẩy bấm nút nhận cuộc gọi.

Đầu dây bên kia, giọng Phó Hành Chu vang lên, đầy quan tâm:

“Cao Điềm, tổng giá hôm qua em tính sai rồi. Làm việc cần phải cẩn thận hơn.”

Cao Điềm sững người.

Nhớ ra hôm qua cô có gửi đề xuất kế hoạch hoạt động và xin phê duyệt ngân sách.

Có mấy phương án khác nhau, tiện thể hỏi ý kiến sếp luôn vậy.

“Sếp, anh thấy tháng năm tới, công ty nên tổ chức đi dã ngoại, chơi ma sói, thi đấu thể thao, hay đi du lịch sinh thái hai ngày một đêm?”

Cô tràn đầy mong đợi.

Nhưng thứ nhận lại chỉ là một tiếng cười lạnh:

“Hừ~”

Nhìn xem, sếp cô lạnh lùng, bá đạo, khó đoán cỡ nào chứ!

Đây mới chính là phong thái sát phạt quyết đoán của một đại Boss chứ!

Nghĩ lại những lời vừa hét lên ban nãy, Cao Điềm bỗng dưng im lặng.

Không dám nói bậy bạ nữa.