Chương 9 - Mì Nóng Và Duyên Nợ
28
Màn đêm buông xuống, trong chợ, đèn lồng nhất loạt thắp sáng. Những quầng sáng vàng rực bao phủ cả chợ trong một thứ ánh sáng ấm áp.
Ta dẫn Sở Tiểu Tiểu đi vào một tửu lâu náo nhiệt.
Rường cột chạm trổ, ánh đèn rực rỡ.
Tiểu nhị chạy bàn nhiệt tình tiếp đón khách.
Ta gọi một bàn đồ ăn nổi tiếng của tửu lâu.
Cá hấp xì dầu, mùi thơm nức mũi.
Thịt kho tàu màu cánh gián mê người .
Há cảo tôm tròn vo trong suốt.
Sở Tiểu Tiểu ăn đến mức hai má phồng lên, giống một con cáo nhỏ ăn vụng.
“Ăn từ từ thôi, không ai tranh với con đâu .” Ta cười gắp một đũa thức ăn cho nàng.
Nàng ậm ừ không rõ tiếng, lại tiếp tục vùi đầu vào ăn.
Cuối cùng, nàng vuốt cái bụng tròn vo, ợ một tiếng cực kì thoả mãn.
“No rồi chứ?” Ta đưa cho nàng một ly trà .
Nàng ngượng ngùng cười , “Một chút.”
29
Từ trong thực hạp, ta lấy ra một chiếc bánh sinh nhật ta tự tay làm .
Bánh không lớn, phía bên trên dùng mứt quả trang trí một đoá hoa đơn giản.
Ánh nến lay động, chiếu xuống khuôn mặt ngạc nhiên đến sững sờ của Sở Tiểu Tiểu.
Nàng nhìn chiếc bánh, hồi lâu vẫn không nhúc nhích, trong mắt là một lớp sương mù.
“Tiểu Tiểu, mau ước nguyện đi .” Ta nhắc nhở nàng.
Nàng khẽ sụt sùi, dưới sự chỉ dẫn của ta , nhắm hai mắt lại , hai tay đan thành hình chữ thập.
Ánh nến trong tửu lâu chiếu xuống thân hình gầy gò của nàng.
Sau khi ước xong, nàng thổi nến, sau đó ngẩng đầu nhìn ta .
“Cảm ơn nương.” Giọng Sở Tiểu Tiểu nghẹn ngào.
Ta cười , khẽ vuốt tóc nàng, “Còn nói cảm ơn với nương cái gì chứ.”
Ta lại lấy ra một bộ quần áo mùa đông thật dày, mỗi đường kim mũi chỉ đều do ta đích thân khâu nên.
“Mau thử xem có vừa không .” Ta mở bộ đồ ra .
Sở Tiểu Tiểu nhận lấy, vùi mặt vào trong lớp vải bông mềm mại của bộ đồ.
Sau đó nàng đột nhiên ôm ta thật chặt, hai má dán vào bả vai ta .
“Nương…” Giọng nàng rầu rĩ, mang theo tia nức nở, “Nương, nương, nương…”
Một tiếng, lại một tiếng, cứ gọi như thế.
Nàng ôm ta thật chặt, giống như muốn khảm ta vào trong cơ thể nàng.
Hốc mắt ta cũng ươn ướt.
Ta biết , tất cả những bất an cùng lo lắng trong lòng nàng đều theo từng tiếng “nương” này mà tiêu tan.
30
Buổi sáng trên trấn vô cùng yên tĩnh.
Tiếng chim lảnh lót vang lên từng hồi.
Ánh mặt trời xuyên qua tàng cây, chiếu những vệt sáng loang lổ xuống mặt đất.
Ta đẩy cửa phòng chứa củi, nhìn thấy Sở Tiểu Tiểu đang ngồi ngẩn người .
Nàng mặc xiêm y màu trắng thanh thuần, tóc vấn lên tùy ý, thoạt nhìn cực kì thanh lệ.
Nàng đã sớm nhận tổ quy tông, trở thành thiên kim tôn quý của phủ Thừa tướng.
Nhưng nàng cũng không thích xã giao cùng náo nhiệt của kinh thành, cứ rảnh rỗi là lại chạy tới nơi núi rừng hẻo lánh này của ta .
“Sao thế?” Ta đi qua ngồi xuống bên cạnh nàng.
Nàng hồi thần, thấy ta liền cười cười , “Không thế nào cả, chỉ là nhớ tới chuyện trước kia thôi.”
Ta trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói , “Đều đã qua rồi , đừng nghĩ nữa.”
Nhàn cư vi bất thiện
Nàng gật đầu rồi đứng lên, “Nương, con đói bụng.”
Ta cười , “Muốn ăn gì nào, nương làm cho con.”
Nàng không cần suy nghĩ, “Mì ạ.”
Ta sửng sốt, sau đó bật cười , “Được, nương nấu cho con ăn.”
Ta đi vào bếp, bắt đầu bận rộn.
Nấu nước, nhào bột, nặn mì.
Mỗi một động tác, ta đều vô cùng cẩn thận.
Sở Tiểu Tiểu kéo một chiếc ghế gỗ, ngồi ở bên cạnh bếp lò, lẳng lặng nhìn ta .
Nàng giống như trước kia , đôi mắt to trong nhìn ta không chớp, giống như ta là trân bảo quý giá nhất trần đời.
“Nương, người cho con nhiều hành một chút nhé.” Nàng đột nhiên mở miệng.
“Được.” Ta đáp ứng.
“Con cũng muốn nhiều thịt viên nữa.” Sở Tiểu Tiểu lại nói thêm.
“Được.” Ta cười .
Một nồi mì nóng hổi ra lò.
Ta múc một bát to, đưa cho nàng.
Nàng nhận lấy, vội vàng ăn.
Nàng ăn rất mau, cũng rất chăm chú, vẫn giống một con thú nhỏ đói cồn cào vậy .
“Ăn từ từ thôi, cẩn thận bỏng.” Ta nhịn không được nhắc nhở.
Nàng ậm ừ mơ hồ, vẫn tiếp tục vùi đầu ăn mì.
Ta ngắm nàng, trong lòng như được một dòng nước ấm chảy qua.
“Đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn thích ăn mì.” Ta cười .
Sở Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn ta , đôi mắt trong suốt, “Mì nương nấu là món ngon nhất trên đời.”
Nàng ăn xong bát đó, còn muốn múc thêm một bát nữa, mãi cho tới khi bụng no căng tròn mới mỹ mãn buông bát.
“Nương, con no rồi .” Nàng xoa bụng vẻ thoả mãn.
31
Ta thu dọn bát đũa, sau đó ngồi xuống bên cạnh Sở Tiểu Tiểu.
“Con giờ đã là thiên kim phủ Thừa tướng, muốn ăn món gì mà không có chứ, sao vẫn còn nhớ nhung bát mì này ?”
Nàng nghé đầu vào vai ta , nhẹ giọng nói , “Bởi vì đây là hương vị của nương.”
“Trước kia , lúc con đói sắp chế//t, là bát mì của nương giúp con sống. Cho nên, mì của nương, đời này con không buông xuống được .”
Nghe lời nàng nói , trong lòng ta ngổn ngang trăm bề.
Ta biết , bát mì này không chỉ là một món ăn.
Nó chứa đựng tất cả kí ức và tình cảm của Sở Tiểu Tiểu.
Đồng thời, nó cùng là mối ràng buộc sâu nhất giữa ta và nàng.
32
Lại là giờ Ngọ một ngày xuân nắng trời ấm áp.
Ta nằm trên xích đu, trong tay nắm cây gậy gỗ năm nào, an tường nhắm mắt lại .
Trên khóe miệng ta là một nụ cười mờ nhạt.
Ta biết , Sở Tiểu Tiểu đã tìm thấy được hạnh phúc thuộc về mình .
Nàng không sa ngã vào tình yêu nữa, trái tim nàng dành cho sơn xuyên phong nguyệt.
Nàng gả cho một phu quân tốt , nhi nữ song toàn .
Mà ta , cuối cùng cũng có thể an tâm rời đi rồi .
HOÀN