Chương 8 - Mèo Con Là Tiểu Bảo Bối Của Anh
8
“Hôm nay làm luôn. Chỉ cần Tiểu Hắc đi theo ta về biệt thự, tan họp.”
Anh vốn chẳng muốn chờ, sáng hôm đó liền mang Tiểu Hắc quay về.
Tôi sung sướng nằm trong lòng Lục Trầm Chu, thoải mái đến mức muốn lăn lộn thì bỗng hiện lên dòng bình luận.
Dọa tôi bật ngồi dậy. Theo mấy ngày quan sát, mọi chuyện trong bình luận đều ứng nghiệm từng chữ.
Cho đến khi Tô Vãn xuất hiện, tôi sợ hãi muốn bỏ nhà đi ngay lập tức.
Trong khi tôi run rẩy như vậy, Lục Trầm Chu chỉ yên lặng quan sát.
Anh từ đầu đến cuối đều biết, chỉ có tôi — một con mèo — lo lắng đến phát cuồng.
Nghĩ vậy, tôi không nhịn được há miệng, cắn một cái lên đuôi rắn của anh.
Đuôi rắn đau rụt lại, Lục Trầm Chu bất lực nhìn kẻ đang chơi đùa với cái đuôi mình.
Tôi cắn xong lại cọ má lên đó, lành lạnh như ngọc, dưới ánh mặt trời còn phản chiếu ra sắc màu óng ánh.
Không kìm được, tôi đưa tay vuốt ve lớp vảy, rồi lột ra một mảnh màng mỏng trắng muốt.
Tôi tò mò giơ lên soi ánh nắng, tấm lụa mang theo hơi lạnh lướt qua da.
Đuôi đen của anh cuốn lấy một quả cherry đưa đến miệng tôi, tôi há miệng cắn nuốt.
Rồi cúi đầu tiếp tục nghiên cứu, còn định gỡ nguyên một mảng vảy hoàn chỉnh.
Đuôi rắn khựng lại, chợt siết lấy cổ tay tôi, lực không mạnh, giống như làm nũng.
Ngón tay Lục Trầm Chu gõ nhè nhẹ trên bàn, ánh mắt đã dán chặt tôi.
Tôi véo lấy đầu đuôi, khẽ gãi vài cái.
Đuôi rắn run mạnh, vội rụt lại, rồi cuộn chặt quanh eo tôi, trườn qua trườn lại.
“Ha ha ha, buông ra đi, nhột quá, tôi không chơi nữa!”
Tôi loạng choạng muốn đứng dậy bỏ đi, chóp đuôi anh lại bất ngờ dựng thẳng ngay trước mặt, lắc qua lắc lại.
Anh ôm tôi lên, trong mắt mang theo ý cười:
“Không được, chỉ cho quan phóng hỏa chứ không cho dân thắp đèn à?”
Tôi chộp lấy quả cherry trên bàn nhét vào miệng anh:
“Hứ hứ~ đúng vậy đó, tôi chính là thế đấy!”
Đêm xuống, Lục Trầm Chu nhìn chằm chằm tôi ăn cơm, liên tục giục tôi ăn nhanh.
Tôi nghi hoặc nghiêng đầu nhìn anh, đôi tai mèo trên đỉnh đầu cũng lắc lư theo động tác.
Từ sau khi đã hoàn toàn biến hóa thành người, tôi thích nhất là để lộ tai và đuôi.
Anh hỏi tại sao ư? Vì như thế vừa đẹp vừa oai!
Tôi thích dáng mèo đầu người nhất, đáng tiếc Lục Trầm Chu nghiêm lệnh cấm tuyệt đối.
Anh ho khẽ hai tiếng:
“Chiều nay em chạm vào đuôi tôi, vậy thì phải chịu trách nhiệm.”
Tôi chạm phải ánh mắt sâu thẳm của anh, tim bỗng hụt một nhịp:
“Cái đó… tôi chỉ là một con mèo dễ thương thôi, tôi không gánh nổi đâu.”
Nói xong tôi lập tức biến thành hình mèo đầu người, hết cách rồi! Từ khi biết thân phận của anh, tôi liền kiên quyết tránh né gần gũi.
Thật sự là sợ hãi, rắn mà, hơn nữa còn có… hai cái, tôi sợ chẳng thấy được mặt trời ngày mai.
Anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng buông đuôi đang quấn cổ tay tôi ra.
Chóp đuôi khẽ chạm lên mu bàn tay, như thể đang nũng nịu.
Sau đó anh quay người đi về phòng ngủ, giọng mang theo chút tủi thân:
“Quả nhiên phụ nữ… có được rồi thì chẳng còn biết trân trọng…”
Tôi: “……”
Bóng lưng anh lộ rõ vẻ cô đơn, khiến lòng tôi mềm nhũn.
Tôi vội vàng chạy theo, kéo anh ngồi lại ghế sofa:
“Đừng buồn nữa mà, ngủ cùng thì ngủ cùng thôi!”
Anh chỉ khẽ ừ một tiếng, tôi bèn nâng mặt anh, hôn lên một cái:
“Vậy chúng ta đi ngủ nhé?”
Anh không đáp, chỉ để chóp đuôi nhẹ nhàng lướt qua da tôi.
Anh khàn giọng nói:
“Nếu em không muốn thì thôi, tôi biết em chê tôi…”
Tôi đưa tay vuốt vuốt đoạn đuôi:
“Con rắn đẹp thế này, ai mà chê được chứ!”
Lục Trầm Chu ngẩng lên nhìn tôi, trên gương mặt chẳng còn chút buồn bã nào.
Anh siết chặt đuôi, trong mắt hiện rõ đồng tử dọc đầy phấn khích.
Tôi không nhịn được nuốt khan:
“Giờ… tôi hối hận còn kịp không?”
“Bé con~ em đoán xem?”
Kết quả, lúc đó thì đã muộn rồi.
Đêm ấy tôi không chỉ bị dẹp thành “bánh mèo”, mà còn bị cái đuôi lạnh lẽo quấn chặt đến mức không tài nào thoát ra được.
Con đường dài nhất mà tôi từng đi qua… chính là cái bẫy tình của Lục Trầm Chu!