Chương 8 - Mệnh Vượng Cũng Không Cứu Nổi Một Kẻ Bạc Tình

Tôi không tin lời Hạ Thư Hành nói, nhưng trong lòng lại sợ đó là sự thật, bởi vì giữa tôi và Tống Minh Ý thực sự không có nhiều tình cảm sâu đậm.

Thấy được nỗi buồn trong mắt tôi, Hạ Thư Hành nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, dịu dàng dỗ dành:

“Linh Vận, Tống Minh Ý chỉ đang lợi dụng em thôi, chỉ có tôi mới thật lòng yêu em.”

“Kiếp trước tôi đã làm tổn thương em, kiếp này em cũng đã khiến nhà họ Hạ của tôi phá sản, chúng ta coi như đã thanh toán xong rồi.”

“Bây giờ chúng ta kết hôn đi, ngay tại ngôi làng nhỏ này, sinh hai đứa con, sáng đi làm, tối nghỉ ngơi, sống một cuộc đời bình yên được không?”

Tôi hoảng hốt lắc đầu, toàn thân run rẩy.

Hạ Thư Hành co rúm người, đau đớn rên rỉ.

Tôi lập tức vòng qua anh ta, chạy thẳng ra ngoài.

Không ngờ gã đàn ông già đã đứng sẵn ở ngoài, ánh mắt lóe sáng:

“Tao biết ngay con tiện nhân này không chịu yên phận.”

Gã giơ cao cây gậy trong tay, hung hăng đập thẳng về phía đầu tôi.

Tôi như bị ma ám, chết lặng tại chỗ, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Nhưng cơn đau mà tôi tưởng sắp ập tới lại không xảy ra.

Khi tôi hoàn hồn lại, chỉ thấy Tống Minh Ý đã đá văng gã đàn ông già.

Ông tôi ôm chặt lấy tôi, nước mắt lưng tròng, nhẹ nhàng an ủi:

“Con gái, con đã chịu khổ rồi.”

Tống Minh Ý khống chế gã đàn ông già xong, mắt đỏ hoe, chăm chú nhìn tôi không rời.

Tống Minh Ý khống chế được gã đàn ông già xong, mắt đỏ hoe, nhìn tôi đầy lo lắng.

“Linh Vận, anh sợ lắm… May mà anh đã tìm thấy em.”

Nhìn thấy ông và Tống Minh Ý, tôi không kìm được nữa, ngất lịm.

Lần nữa tỉnh lại, tôi đã ở trong bệnh viện.

Tống Minh Ý nói với tôi, cơ thể tôi không có gì nghiêm trọng, chỉ là vì tinh thần căng thẳng quá lâu, đột nhiên được thả lỏng nên mới ngất đi.

Một tuần sau, tôi hồi phục và xuất viện.

Tống Minh Ý đưa tôi tới tòa án tham dự phiên xét xử.

Lúc này tôi mới biết, Hạ Thư Hành đã điên đến mức nào.

Anh ta đã bắt cóc cả tôi và Dư Lạc Tình.

Vì muốn lợi dụng tôi để vực dậy nhà họ Hạ, nên trong suốt thời gian giam giữ, anh ta không dám làm khó tôi, thậm chí còn chăm sóc, cung phụng tôi.

Nhưng Dư Lạc Tình lại không may mắn như vậy.

Cô ta bị Hạ Thư Hành ép gả cho những gã đàn ông già trong làng.

Những người đàn ông đó gia cảnh nghèo khó, không cưới nổi vợ, giờ tự nhiên có một “người vợ miễn phí” được đưa đến, ai nấy đều vui mừng tột độ.

Trước cửa nhà của Dư Lạc Tình mỗi ngày đều có hàng dài người xếp hàng.

Khi được giải cứu, Dư Lạc Tình đã hoàn toàn phát điên, gặp ai cũng chỉ còn biết máy móc mà mở rộng hai chân.

Vì chịu đựng quá nhiều tra tấn, cơ thể cô ta đã kiệt quệ, chỉ vài ngày sau khi được đưa vào bệnh viện, cô ta đã qua đời.

Phu nhân Hạ sốc nặng vì những việc Hạ Thư Hành đã làm, vốn dĩ bệnh đã nặng, giờ bị cơn tức giận đẩy đến bước đường cùng mà qua đời ngay sau đó.

Hạ Thư Hành bị kết án tù chung thân vì các tội danh buôn bán người, giam giữ trái phép, cưỡng hiếp và nhiều tội khác.

Những gã đàn ông già trong làng cũng bị kết án từ 5 đến 8 năm tù vì tội buôn bán người.

Mọi chuyện cuối cùng cũng khép lại, tôi ôm chặt lấy ông mình, bật khóc nức nở.

Tống Minh Ý đứng bên ngoài, lúng túng nhìn tôi, không biết phải làm gì.

Thấy tôi đã bình tĩnh lại, anh lo lắng hỏi:

“Linh Vận, chúng ta… có thể đừng ly hôn được không?”

“Khi nghe tin em mất tích, anh gần như phát điên. Chính lúc đó, anh mới nhận ra anh đã yêu em rồi, anh không thể rời xa em được.”

“Anh xin em, đừng rời bỏ anh.”

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch, đáng yêu của Tống Minh Ý, tôi bật cười thành tiếng.

Tôi lớn tiếng đáp:

“Em đồng ý!”

Trời nắng đẹp, gió nhẹ vừa đủ, tôi khoác tay Tống Minh Ý bên phải, tay trái khoác lấy ông, vui vẻ cùng nhau về nhà.

( Hoàn )