Chương 6 - Mệnh Phượng Mệnh Kỹ
Trước lúc ta rời cung, người — nay đã là Thái hậu — nắm tay ta dặn:
“Phù Loan, ngươi giúp bản cung và quý phi vượt qua đại kiếp lần này, muốn gì cứ nói.
Chức tước, điền sản, vàng bạc… chỉ cần ngươi muốn, bản cung tất đáp ứng.”
Ta nhìn ra bức tường cung thành, nơi ánh sáng buổi sớm dần rọi lên mái ngói lưu ly, khẽ mỉm cười:
“Nương nương, từ thuở sinh ra, điều Phù Loan mong cầu chưa từng là danh vị hay của cải.
Chỉ mong người sau khi nắm đại quyền, có thể thương lấy nữ tử trong thiên hạ.
Xin người khai mở một thời thái bình, để nữ nhi không còn vì xuất thân mà bị khinh rẻ,
không vì dung mạo mà bị kết tội,
không vì mệnh số mà bị chà đạp lênh đênh.
Nguyện thế gian này, không còn ai là Phượng Nghi thứ hai, cũng chẳng cần có Phù Loan thứ hai.”
Thái hậu nhìn ta hồi lâu, lệ ánh trong mắt phượng, sau cùng hóa thành một tiếng than sâu thẳm:
“Được. Bản cung hứa với ngươi. Cả đời này, bản cung nhất định dốc sức chấn chỉnh cương thường, cải cách tệ nạn, trả lại cho nữ tử một thiên hạ thái hòa yên ổn.”
Người tháo chiếc vòng ngọc trong suốt nơi cổ tay, tự tay đeo lên cho ta: “Thấy chiếc vòng này, cũng như thấy bản cung.
Dù ngươi đi đến chân trời góc bể, nếu gặp khó khăn, hãy đưa nó ra, toàn thiên hạ châu quận đều có thể hỗ trợ.”
Ta hành đại lễ, không nói thêm một lời, xoay người bước ra khỏi cung môn đang dần mở.
18
Một tháng sau, ánh nắng ban mai xuyên qua song cửa trạm trổ nơi quán trọ, chiếu lên khuôn mặt ta nơi thành kinh đô.
Ta nheo mắt, để mặc làn khí trong lành tự do nơi ngoài cung tràn vào lồng ngực.
Phường chợ bắt đầu thức dậy, tiếng rao hàng, tiếng bước chân, tiếng cười đùa giao hòa vào nhau —
đó chính là khói lửa nhân gian mà ta từng mộng tưởng suốt đời.
Phụ nhân dắt con đi mua rau, thiếu nữ tay trong tay rảo bước chuyện trò — tất cả bình thường, nhưng chân thực đến mức khiến khoé mắt ta cay xè.
Ta thả bước nơi phố dài, không còn lo truy binh, không còn sợ mưu tính.
Đi ngang một thư quán nhỏ trong thành, bỗng nghe vang lên tiếng đọc bài lanh lảnh.
Xen lẫn giữa tiếng nam đồng tử, là tiếng nữ hài trong trẻo như chuông bạc.
Ta bất giác mỉm cười: Quả nhiên, Thái hậu không thất hứa.
Khi đến quán nhỏ ngoài thành, bất ngờ thấy một bóng người quen thuộc đứng chờ.
Người ấy xoay người lại — là đại thái giám bên cạnh Thái hậu.
Hắn cúi mình thi lễ, đưa ta một gói vải xanh “Thái hậu sai nô ở đây đợi cô nương. Người nói thiên địa bao la, cô nương cần chút lộ phí.”
Trong gói, ngoài bạc ngân còn có một tờ hộ tịch mới.
Tên họ ghi rõ ràng: không còn là Phù Loan, mà là Vọng Thư — thân phận: hoàng thương do hoàng thất ủy nhiệm.
Thái giám hạ giọng: “Thái hậu nói, cô nương có con đường riêng để đi.
Cung trong đã có người lo, còn thế gian ngoài cung, mong cô nương an nhiên bước tiếp.”
Ta siết chặt tờ văn thư trong tay, tâm trí sáng rõ:
Người ban ta quyền hành như một nam nhân, để ta tự chọn vận mệnh cho mình.
Như lời ta và người từng hứa — vì nữ nhi thiên hạ mà mở ra một con đường mới.
18
Nhiều năm sau, mưa bụi Giang Nam giăng mờ đất trời, tựa tranh thuỷ mặc.
Ta đứng dưới hiên, nghe tiếng đọc bài vang vọng từ thư viện.
Thở ra một hơi trắng nhẹ.
Nơi này là Vọng Thư Thư Viện thứ mười tám, do ta bỏ tiền xây dựng.
Thân phận hoàng thương giúp ta đi đến đâu cũng thuận lợi.
Mỗi khi dừng chân, ta đều mở học viện, dân chúng cảm kích, đều lấy tên ta mà đặt cho học đường.
Ngồi nhìn mây trôi mây tụ, nam nữ đồng ngồi đọc sách, cùng đón ánh dương ban sớm —
Ấy chính là nguyện ước cả đời của ta.
Trưởng làng muốn lập bia kỷ công cho ta, ta nhẹ nhàng lắc đầu từ chối: “Chẳng cần bia đá, chẳng cần miếu thờ.
Chỉ mong ông hãy đưa mọi bé gái trong làng… vào thư viện học chữ.”
Vì ông khẩn khoản nài xin, ta đành lưu lại nơi đây ít lâu.
Một trưa mưa nhẹ như tơ rơi, ta đang dạy đám trẻ luyện chữ,thì ngoài cửa bỗng vang tiếng ồn ào.
Vài đại hán lôi một cô bé đến, quát mắng: “Ngọc Nô là a hoàn nhà ta mua về! Cũng đòi học chữ?! Phản rồi hay sao!”
Ta bước ra, che chắn cho cô gái đang run rẩy, lặng lẽ giơ cổ tay, để lộ vòng ngọc Thái hậu ban.
Đám người kia sắc mặt tái xanh lập tức quỳ rạp xuống đất xin tha.
Cô bé ôm chặt lấy vạt áo ta mà khóc, chẳng khác nào chính ta năm xưa — kẻ từng chân trần chạy trốn giữa đêm tối.
Ta nhẹ vuốt mái tóc nàng, nhìn về dãy núi phủ mờ trong màn mưa ngoài cửa sổ, giọng ta như tơ liễu trong gió:
“Đừng sợ, ta dẫn con đi.
Từ nay, con mang tên Thanh Sơn.
Thanh sơn tự tại lục thủy trường lưu.
Nguyện con một đời… quy về tự do.”
[Hoàn]