Chương 3 - Mệnh Phượng Mệnh Kỹ
6
Sau khi gả cho mã phu, cuộc sống của ta chẳng khác gì xuống địa ngục.
Hắn tỉnh lại liền biết mình bị gài bẫy, song “chuyện xấu” của ta và hắn mọi người đều mục kích.
Mớ vật chứng hắn giấu cũng có thể xem là do ta trao.
Toan tính không thành, hắn đổ hết giận dữ lên người ta.
Lúc lên cơn thú tính, hắn đánh đập, cắn xé, hành hạ ta đủ điều trên giường.
Ban đầu hắn còn hy vọng ta – nhị tiểu thư – có thể mang đến lợi lộc.
Nhưng thấy phụ thân chẳng đoái hoài, hắn bèn lộ rõ bộ mặt thật, chẳng buồn giữ chút tử tế.
Bà mẹ chồng cũng không ưa gì ta, hoặc đánh hoặc mắng, luôn miệng rằng nếu không phải ta quyến rũ con bà, thì đã là tiểu thư lớn được gả vào, đâu đến nỗi tay trắng thế này!
Rốt cuộc, sau một trận đánh chửi, nhân lúc hắn say rượu, ta rút trâm cài, đâm thẳng vào cổ hắn!
Máu phun ra như suối, ta lại thấy khoái cảm lạ thường trong lòng.
Huyết dịch văng lên mặt, ta châm lửa thiêu rụi gian phòng.
Lửa đỏ bập bùng soi gương mặt ta, dưới ánh trăng, tóc tai rối bời, thân ảnh ta như lệ quỷ hiện hình.
7
Ta không thể trở về nhà.
Nếu để phụ thân biết sự thật, ắt sẽ đánh chết ta không thương tiếc.
Một nữ nhi đã gả ra ngoài, lại không được sủng ái, nếu chết ngoài đường, cũng đừng hòng được đưa về cửa.
Ta nhất định phải tự tìm lấy con đường sống.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn tỷ tỷ là nơi nương tựa duy nhất.
Dù nàng chưa từng thân thiện với ta, nhưng giờ đây, có lẽ nàng là tia hy vọng cuối cùng.
Sau khi ta thành thân, phụ thân lại đưa thêm bạc cho mã phu, ép hắn đừng quấy nhiễu tiểu thư lớn nữa, cuối cùng cũng lo cho tỷ tỷ được một mối hôn sự tử tế.
Đối phương là quan viên ở Quốc Tử Giám, tuổi còn lớn hơn cả phụ thân, chính là thượng cấp của ông.
Thật nực cười thay, để cầu quyền thế, ông đã đem người con gái vừa tròn hai mươi tuổi của mình gả làm kế thất cho lão già kia!
Ta thừa biết, tỷ tỷ sẽ không dung ta.
Vậy nên, ta cần một lý do khiến nàng không thể không giữ ta lại.
Ta đem chiếc vòng tay tráng kim cuối cùng trên người, hối lộ tên giữ cổng nhà nàng, dò la được rằng: từ sau khi đại tỷ xuất giá, phu quân nàng do phu nhân không sinh con, liền sớm ngày lăn lộn chốn hoa nguyệt.
Xem ra tỷ tỷ sống chẳng được an nhàn. Ta biết, cơ hội đã đến.
Ta nhờ tên giữ cổng đưa thư cho phu nhân, chỉ nói: nếu bà đọc thư, tất sẽ muốn gặp ta.
Gã bán tín bán nghi, nhưng thấy vòng vàng quý giá, cuối cùng cũng chịu chuyển lời.
Chẳng bao lâu, một nha hoàn áo quần sạch sẽ bước ra, nói: “Phu nhân mời cô nương vào phủ.”
Ta thuận lợi tiến vào nội viện.
8
Gặp tỷ tỷ lần đầu, ta giật mình vì sự khác biệt giữa hai ta.
Nàng nay đã là chính thê của quan viên, người người mơ ước. Nhưng vợ chồng tình cạn, lại thêm trong phủ thiếp thất tranh giành, khiến nàng lao tâm tổn sức.
Gương mặt ngày trước từng được nuông chiều như hoa, nay vàng vọt tiều tụy.
Trái lại, ta – sau khi giết chết tên mã phu – lại càng thêm thần sắc, dung mạo rạng rỡ, vóc dáng thanh tú, như hoa nở rộ.
Ánh mắt tỷ tỷ nhìn ta, vốn vô thần như nước chết, giờ lại lóe lên ánh ganh tỵ.
A, tỷ tỷ tốt của ta… không ngờ có ngày ngươi lại hâm mộ ta!
Ta ngoài mặt vẫn điềm nhiên, một dáng vẻ ngoan ngoãn thuần phục.
Tỷ thấy ta chẳng mở miệng, liền nhếch môi giễu cợt: “Ta tưởng ngươi giỏi lắm, hóa ra cũng chỉ là cái bầu rượu câm.”
Ta khẽ mỉm cười: “Phù Loan – phu gia bất hạnh, gặp hỏa hoạn bất ngờ, nay chỉ còn ta sống sót. Tự biết không còn mặt mũi nào sống trên đời, may nhờ tỷ tỷ thu lưu. Phù Loan nguyện vì tỷ tỷ xông pha nước lửa, chẳng nề hà điều chi.”
Người đứng cao cười lạnh: “Ngươi như vậy, ngay cả nô tài hạng thấp trong phủ còn chẳng bằng, có thể làm gì cho ta chứ?”
Ta nhẹ nhàng đáp: “Củng sủng.”
9
Lời ta chẳng phải khoác lác.
Ta tự biết dung mạo mình giờ đã kiều diễm hơn xưa, đến mười phần thì tỷ tỷ khi xưa cũng chẳng bằng một.
Lại có thứ tỷ tỷ chẳng bao giờ có ——
Tỷ từ nhỏ đã được nuông chiều, lòng kiêu ngạo, chưa từng cúi đầu.
Còn ta thì khác. Tôn nghiêm? Phải có mạng sống mới dám giữ tôn nghiêm.
Chuyện phòng the, chuyện nhơ bẩn mệt nhọc, hay làm nũng, làm dáng – ta đều thành thạo.
Huống hồ, ta chẳng còn là xử nữ, lại càng không cố kỵ gì.
Rất nhanh, ta liền khiến vị lão gia phong lưu kia chẳng buồn rời phủ.
Ban đầu tỷ tỷ còn lấy làm mừng.
Nhưng chẳng bao lâu, nàng liền tỉnh ngộ – ta mới chính là mối họa lớn trong phủ.
Nàng bắt đầu tung tin rằng ta mang “mệnh kỹ nữ”.
Một lần, ta lén nghe thấy nàng khuyên lão gia đưa ta vào thanh lâu.
Từ đó, dù lão gia vẫn đắm mê ta chốn phòng the, song vì thể diện, y bắt đầu xa lánh.
Số lần tới phòng ta ngày một thưa.
Ta hiểu, cần phải tìm lối đi khác.
Cuối cùng, nhân một bữa gia yến, lão gia mời khách uống rượu, bảo ta múa hát mua vui —— ta ắt chẳng cầu chi hơn.
Rất nhanh, ánh mắt ta liền dừng lại ở một vị khách.
10
Kẻ đó tửu lượng kém, chưa bao lâu đã say — tất nhiên cũng vì ta ngầm bỏ thứ gì đó vào rượu.
Sau khi ra ngoài giải rượu, hắn lạc đường, lảo đảo khắp phủ.
Ta cải trang làm nha hoàn, đưa hắn vào chính phòng mình.
Ta nhẹ tay cởi đai lưng hắn, đầu ngón tay khẽ chạm làn da, chẳng mấy chốc đã khiến hắn ngứa ngáy trong lòng.
Xuân tình dào dạt.