Chương 7 - Mệnh Lệnh Tình Yêu Trong Tiểu Thuyết
8.
Sau khi về nhà, hai cha con bắt đầu sợ rồi.
Dùng đủ mọi cách để lấy lòng tôi.
Để chứng minh giữa họ và Lâm Ỷ Nhu không còn liên hệ gì nữa,
Ngay trước mặt tôi, xóa sạch toàn bộ liên lạc, chặn luôn cả danh bạ.
Giang Tự Bạch còn lặn lội khắp thế giới để săn tìm món đồ tôi từng nhắc muốn mua.
Giang Thần thì nghĩ tôi thích những thứ do nó tự tay làm,
Tuần nào cũng nặn một con thú đất sét đặt đầu giường tôi.
“Mẹ ơi, bây giờ con biết mẹ tốt với con thế nào rồi, mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất của con.”
“Mẹ đừng giận con nữa được không?”
Nói không cảm động thì là giả.
Hai người từng là người tôi yêu sâu đậm,
Bây giờ đều trở thành phiên bản “lý tưởng” nhất trong mắt tôi.
Nhưng tôi không phải kẻ ngốc.
Nếu tôi lún sâu thêm nữa, chờ đợi tôi sẽ là địa ngục.
Từ sau khi kết hôn, tôi trở thành bà nội trợ, dốc toàn tâm toàn ý chăm lo cho gia đình.
Tài nguyên nhà họ Lục gần như đổ dồn hết về cho Giang Tự Bạch.
Tôi âm thầm liên hệ với ba mẹ, yêu cầu họ dừng một số hoạt động của công ty.
Vì để duy trì chỉ số tình cảm của tôi,
Hầu như tôi nói gì anh ta cũng gật đầu đồng ý.
Chỉ cần tôi tỏ ra không vui,
Giang Tự Bạch sẽ lấy cổ phần công ty ra dỗ tôi.
Vài tháng trôi qua hai cha con bận tối mặt.
Còn tôi thì dần nắm giữ không ít cổ phần trong công ty của Giang Tự Bạch.
Đúng như mong muốn của họ,
Chỉ số tình cảm của tôi ổn định quanh mức 90.
Ổn định rồi, thì lại bắt đầu làm trò.
Không ngoài dự đoán — Giang Tự Bạch lại lén lút tìm đến Lâm Ỷ Nhu.
Vì muốn bù đắp cho cô ta,
Anh ta tặng cô ta một căn biệt thự ở vùng ngoại ô.
Mỗi tối lấy cớ tăng ca, thực chất là đến biệt thự hẹn hò với Lâm Ỷ Nhu.
Còn Giang Thần thì ngày càng cười nhiều hơn.
Thật là một gia đình hạnh phúc.
【Hahaha, nữ phụ có ngăn cản kiểu gì thì cũng vô ích thôi! Họ là nam nữ chính, cô đâu thể tách họ ra!】
【Không sao, cố thêm chút nữa, chỉ số tình cảm sẽ đạt 100 thôi.】
【Chờ đến ngày đó thôi, nam chính cố lên! Đừng khiến nữ bảo bối của tụi tui thất vọng nha!】
【Lần trước làm bảo bối khóc mất mấy ngày mấy đêm, đau lòng chết đi được.】
9.
Hôm nay, nhờ mấy dòng bình luận spoil trước,
Tôi biết được Giang Tự Bạch vì muốn kỷ niệm ngày đặc biệt với Lâm Ỷ Nhu,
Đã chuẩn bị đi đến đảo để đấu giá một mẫu vật nghiên cứu của Giáo sư X.
Cô ta không định dùng làm gì cao siêu,
Chỉ để làm… pháo hoa.
Muốn xem thử nó khác gì so với pháo thường.
Mẫu vật đó, chúng tôi nhà họ Lục có thể dùng làm thí nghiệm.
Dù tỉ lệ thành công rất nhỏ, nhưng lỡ đâu…
Điều quan trọng hơn là — có thể khiến hai người họ phát ngán.
【May mà không có ai cạnh tranh, nam chính không tốn nhiều tiền là đã thắng đấu giá.】
【Hữu tình nhân chung kết thành quyến thuộc! Dù có tốn cả trăm triệu thì nam chính cũng sẵn lòng mà!】
【Tim tui muốn nhảy ra ngoài luôn rồi, vừa nghĩ đến cảnh nam chính và nữ chính ôm nhau dưới pháo hoa là tui muốn khóc!】
【Đúng đó đúng đó! Hai người họ bị hành hạ quá lâu rồi, cuối cùng cũng có ngày được hạnh phúc!】
【Hí hí, không ai thấy cảm giác ngoại tình ngay dưới mí mắt nữ phụ thật sự rất kích thích sao?】
【Nữ phụ chắc không biết, chỉ một tiếng họp thôi mà hai người kia cũng đủ để “mặn mặn ngọt ngọt” một trận rồi.】
Xem những lời này, tôi không còn cảm giác đau lòng nữa.
Chỉ thấy buồn nôn.
Tối đó, tôi tìm lại thông tin buổi đấu giá, đưa cho Giang Tự Bạch.
“Anh Tự Bạch, em rất thích mẫu vật này, anh mua tặng em đi, chúng ta cùng đến buổi đấu giá nhé.”
Gần như ngay lập tức, nụ cười trên mặt Giang Tự Bạch biến mất.
Anh ta cau mày, không kiên nhẫn lướt điện thoại một chút rồi nói:
“Cái này chỉ là chiêu trò quảng bá thôi, không đáng đồng nào.”
“Nếu em thích, anh tìm người làm cho em một con sống luôn cũng được.”
“Không cần, em chỉ muốn đúng cái này thôi.”
Anh ta cười gượng, xoa đầu tôi.
“Chi Chi ngoan nào, món này thật sự không đáng tiền, mang về cũng chẳng có ích gì.”
“Xấu xí lắm, lỡ làm Tiểu Thần sợ thì sao?”
Giang Thần ngồi bên cạnh cũng phụ họa:
“Mẹ ơi, con không thích cái đó đâu! Mẹ đừng mang về nhà nha?”
【Hahaha, Giang Thần đúng là thông minh, chỉ cần liếc mắt là hiểu ngay ý ba mình.】
【Không thích cái đó á? Xạo ghê! Nó coi pháo hoa là sung sướng nhất, còn bảo sau này lớn lên sẽ làm hẳn 100 mẫu vật cho mẹ Ỷ Nhu ngắm pháo hoa cơ mà!】
Sắc mặt tôi trầm xuống, rút lại điện thoại.
“Được rồi, vậy thì em không cần nữa.”
Giang Tự Bạch thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng thể cười nổi.
Chỉ số tình cảm tụt thêm 10 điểm nữa.
10.
Trước ngày buổi đấu giá diễn ra, hai cha con ăn mặc chỉn chu rồi ra khỏi nhà.
Hỏi thì bảo là đi công tác.
“Dạo này Tiểu Thần không vui, anh tranh thủ đưa nó ra ngoài chơi một chút.”
Tôi chỉnh lại cà vạt cho anh ta, mỉm cười nói:
“Chồng yêu vất vả rồi, em đi cùng anh nhé, tiện thể đưa Tiểu Thần đi chơi luôn?”
Hai cha con như bị sét đánh trúng.
Giang Thần vội vàng lên tiếng trước:
“Không cần đâu mẹ ơi, ngày nào mẹ cũng bận rộn rồi, đi công tác cùng ba mẹ sẽ mệt lắm đó.”
“Đúng đúng, Chi Chi à, em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, hai ba ngày là anh về rồi.”
Tôi khẽ véo má Giang Thần, nheo mắt cười.
“Sao lại thế được con yêu, dù có vất vả khổ sở gì mà được đi cùng ba và con thì mẹ vẫn thấy hạnh phúc.”
“Vậy nhé? Để giờ mẹ đi thu xếp hành lý, đi cùng hai ba con luôn.”
Sắc mặt hai cha con thay đổi còn nhanh hơn đèn giao thông.
Tôi khẽ thở dài.
“Thôi bỏ đi, anh cũng bận việc, em không đi để đỡ làm phiền.”
Cả hai đồng loạt thở phào một cách rõ rệt.
Có lẽ sợ tôi đổi ý, Giang Tự Bạch ôm lấy Giang Thần, chẳng quay đầu lại mà lao ra khỏi nhà.
Cứ như thể sau lưng có quỷ đuổi theo vậy.
Tôi cười lạnh trong lòng — xem hai người đó sợ tôi tới mức nào.
Sáng hôm sau tôi mới rời khỏi nhà.
Vừa đến đảo, từ xa đã thấy ba người đang vui vẻ chơi đùa trên bãi biển.
Tôi đeo kính râm rồi quay về phòng.
Tối đó, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Đúng như bình luận đã nói, gần như không có ai quan tâm món hàng này.
Giang Tự Bạch cực kỳ tự tin là mình sẽ thắng.
Mỗi lần anh ta ra giá, tôi lại nâng thêm một chút trên mức đó.
Sau hơn chục lượt đấu giá,
Giang Tự Bạch bắt đầu mất kiên nhẫn.
Anh ta đứng trước mặt mọi người, nói lớn:
“Đây là quà kỷ niệm tôi muốn tặng vợ mình.”
“Có thể làm phiền mọi người nhường lại một chút được không?”
Lời còn chưa dứt, đã có người cười lạnh.
“Anh tặng vợ thì liên quan gì đến tụi tôi? Đấu giá là ai mạnh người đó thắng, người ta thích thì tại sao phải nhường anh?”
“Đúng đó, không đủ tiền thì đừng làm màu nữa!”
Anh ta ra hiệu cho ban tổ chức tạm dừng, nói muốn gặp tôi.
Tôi tất nhiên là đồng ý.
Ván cờ nhàm chán này — cũng đến lúc phải kết thúc rồi.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi, sắc mặt Giang Tự Bạch lập tức trắng bệch.
Cả người liên tục lùi lại.
“Chi Chi… sao em lại ở đây?”